*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Phàm cười nhạt: "Tôi đương nhiên giữ chữ tín, chỉ là quên nói với bà, với loại kịch độc Hồng Lang Độc Sang này, muốn kéo dài mạng sống thì chỉ có cách duy nhất là tiếp tục dùng độc đan, lấy độc trị độc cho đến khi tất cả các độc tố bộc phát, chết bất đắc kỳ tử, miễn cho mỗi ngày lại mọc thêm nhọt độc, sống không bằng chết…”
"Ác ma... Diệp Phàm cậu chết cũng không yên thân đâu, cậu sẽ chết không toàn thây...", Lưu Tú Cầm chửi ầm lên, bà ta vẫn là không thoát khỏi cái chết.
Diệp Phàm đánh một chưởng vào cổ Lưu Tú Cầm, cổ bà ta quẹo đi, mang theo gương mặt đầy thù hận ngất xỉu.
Diệp Phàm gọi điện cho Lý Thế Hằng, bảo ông ta phái mấy người đến dẫn Lưu Tú Cầm đi, nhốt lại trước.
“Anh Phàm, chúng ta phải làm sao?”, Âu Dương Ngọc Quân sốt ruột hỏi.
Hiện tại họ đã biết Lâm Thanh Đế đang ở trên du thuyền trên biển, nhưng biển cả mênh mông, muốn tìm được là chuyện không dễ dàng.
Tuy nhiên, điều đáng mừng là Hy Hy không ở trên du thuyền mà lại bị giam trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Đây thông tin duy nhất có liên quan đến Hy Hy mà Lưu Tú Cầm có thể cung cấp.
Diệp Phàm suy tư một chút: "Tìm thôi, phát động toàn nhân lực đi tìm, phương hướng là ở ngoại ô phía nam ven biển, Lâm Thanh Đế ở trên du thuyền, không lên đất liền chính là vì an toàn".
"Từ đó có thể phán đoán, Hy Hy chắc chắn bị nhốt ở nơi gần biển, như vậy hắn ta mới có thể thuận tiện chỉ huy!”
Diệp Phàm lập tức gọi một cuộc, đồng thời sử dụng quyền hạn của Ám Long Hoa Hạ, yêu cầu Trần Hoa điều động camera giám sát tất cả các đoạn đường ở vùng ngoại ô phía nam để xem có phương tiện khả nghi nào không.
Phía nam thành phố Cảng, trong một nhà máy xi măng bỏ hoang, Hy Hy đứng dậy từ mặt đất, chạy đến trước mặt một người đàn ông.
Cô bé mở đôi mắt to đẹp long lanh, đáng thương nói: "Chú ơi, cháu đói rồi, chú có gì ăn không!"
Tên đàn ông cau mày mắng: "Sao mày nhiều chuyện như vậy, không có đồ ăn, không có ý thức của kẻ bị cầm tù à!”
Hy Hy không bị trói, chỉ một mình ở đây, có bốn người đàn ông cường tráng đang canh giữ cô bé.
Cô bé không bị trói, có thể tự do hoạt động trong nhà, nhưng cô bé thích nói lảm nhảm, bốn tên đô con trong nhà đều đã nói chuyện cô bé một lần.
Thậm chí bọn họ còn suýt bị Hy Hy đánh lừa, dẫn cô bé đi ra ngoài hít thở không khí, quỷ mới biết trong đầu óc đứa bé gái mới hơn năm tuổi này đang suy tính cái gì.
Người bị bắt cóc không những không sợ hãi mà còn cùng bọn bắt cóc trò chuyện sôi nổi!
Bị mắng, Hy Hy cũng không sợ hãi, trợn to mắt rồi tháo sợi dây chuyền trên cổ ra: "Anh ơi, đây là sợi dây chuyền đá quý, em đưa cho anh, anh mua đồ cho em ăn được không? Các anh bảo vệ em cũng vừa đói vừa mệt, em chỉ là đứa con nít, cũng không thể chạy trốn được mà!"
Giọng nói mềm mại dễ thương, mang hàm ý cầu xin, Hy Hy lại có vẻ ngoài đáng yêu, tên đô con nhíu mày, trong lòng lại có chút bị sự đáng yêu này chinh phục.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là chiếc vòng cổ ngọc bích trong tay Hy Hy rất đẹp.
Tên đô con nhận lấy nó, xem xét kỹ càng, xác định nó có giá trị rất lớn!
Tên đô con thảo luận với ba người còn lại, bọn họ cũng đã lâu không ăn gì, nói vài câu rồi tên đô con cầm sợi dây chuyền đi ra ngoài.