*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Phải rồi, tôi biết rồi, Diệp Phàm, cậu là tên khốn kiếp! Kẻ thù của cậu bắt cóc Hy Hy, cậu sợ ảnh hưởng đến tình anh em của mình nên mới đổ tội lên đầu tôi, nói là tôi làm, lòng dạ cậu thật thâm độc!”
Đầu óc Lưu Tú Cầm nhanh chóng suy nghĩ, trực tiếp vu vạ ngược lại, sau khi rống lên còn trừng mắt nhìn Âu Dương Ngọc Quân: "Âu Dương Ngọc Quân, chuyện em gái cậu bị bắt cóc có liên quan đến Diệp Phàm, cậu tìm tôi làm gì? Thế này không công bằng?"
"Công bằng?"
"Bà nói công bằng...", Âu Dương Ngọc Quân tức giận đá vào bụng Lưu Tú Cầm.
"Á..."
Lưu Tú Cầm kêu thảm thiết, một người phụ nữ sao có thể chịu được cú đá của Âu Dương Ngọc Quân, bà ta bị đá bay, món nướng vừa ăn xong liền bị ói ra ngoài.
Trong căn phòng lập tức tràn ngập một mùi khó ngửi, vô cùng kinh tởm!
Lưu Tú Cầm thê thảm vô cùng, Diệp Phàm nhíu mày, rút ra mấy cái khăn giấy để bịt mũi.
Anh đi lên phía trước, mặt lạnh như băng: "Lưu Tú Cầm, tôi thật không biết đã chọc giận gì bà mà muốn giết tôi hết lần này tới lần khác. Đã thế, giết tôi thì cũng thôi đi, khi Hàn Tại Dần quỳ xuống trước mặt mình, tôi đã cho bà một cơ hội nhưng bà lại không trân trọng nó, thay vào đó, bà lại có mưu đồ với Hy Hy, bà không chết thì ai sẽ chết? "
Lưu Tú Cầm ôm bụng gào thét, cảm thấy vô cùng sợ hãi, Hàn Tại Dần quỳ lạy Diệp Phàm?
Trong nháy mắt, bà ta đã thông suốt rất nhiều, hóa ra lúc Công Nghệ Tuyết Phàm mới được thành lập, bà ta trở về từ thủ đô, Diệp Phàm lại tha cho mình.
Hóa ra là Hàn Tại Dần đã quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm cho bà ta một cơ hội, không ngờ còn có chuyện như vậy, mặt mũi của Hàn Tại Dần cũng lớn thật!
Con ngươi đảo một vòng, bà ta hét lên: "Tôi không biết cậu nói gì, chuyện Hy Hy không liên quan gì đến tôi, tôi muốn gặp bố cậu, muốn gặp Hàn Tại Dần..."
Nếu Hàn Tại Dần có mặt mũi như vậy, dập đầu một cái là có thể khiến Diệp Phàm tha cho bà ta một lần, vậy cứ để Hàn Tại Dần dập đầu lần nữa là được rồi.
Cùng lắm thì để ông ta cũng dập đầu với Âu Dương Ngọc Quân, chỉ cần có thể thoát khỏi kiếp nạn này, bà ta sẽ ra nước ngoài, không bao giờ trở lại nữa.
"Ha ha, gặp Hàn Tại Dần, để ông ta cầu xin cho bà sao?"
Diệp Phàm chế nhạo, kéo một cái ghế đẩu rồi ngồi xuống: "Không thể được, bà không có cơ hội đâu, nói đi, Lâm Thanh Đế đang ở đâu?"
Lưu Tú Cầm trong lòng chấn động, nhanh chóng nói: "Lâm Thanh Đế đã chết, có cái gì để nói đâu..."
"Hừ, để tôi xem bà diễn đến khi nào!"
"Lâm Thanh Đế bị nổ tung trên ca nô, rơi xuống nước nhưng lại được tàu chở hàng cứu. Vết thương vừa tốt lên thì kẻ lòng lang dạ sói này đã gi3t chết hai bố con trên tàu chở hàng. Bà nói hắn ta đã chết, bà thấy thi thể chưa?”
Lưu Tú Cầm lạnh cả người, Lâm Thanh Đế tất nhiên chưa chết, bà ta vừa gặp lúc nãy mà, không ngờ chuyện này mà Diệp Phàm cũng biết.