*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu Âu Dương, cậu nói gì cơ?”, Hạ Ngọc Thiền bên cạnh cũng vội hỏi.
“Hy Hy và Sương Nhi bị xe đụng ở ngã tư nhưng đã bị mấy người cải trang thành bác sĩ bắt đi rồi, bây giờ vẫn chưa biết tung tích!”
“Tại sao, tại sao chứ…”, Hạ Ngọc Thiền kêu rên vài tiếng, cả người té ngã xuống.
Thực ra mấy ngày trước Hạ Sương Nhi vừa mới thoát khỏi độc chung, hôm nay lại bị tai nạn rồi lại bị bắt cóc, Hạ Ngọc Thiền lại còn bị cao huyết áp, không chịu đựng nổi tin này liền ngất đi.
Cũng may có nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vội đỡ lấy chị ta.
Mà Lưu Tú Cầm giật mình trong lòng, chẳng lẽ đối phương đã để lộ sơ hở gì sao?
Nhưng bà ta lập tức mở miệng la lớn: “Nhà họ Lâm ở thủ đô thì có quan hệ gì tới tao, Lâm Thanh Đế cũng đã chết rồi hơn nữa nhà họ Lâm còn làm phiền tao nữa. Nếu như tên đó không chết, không biết tao sống được tới giờ không nữa!”
Sắc mặt Âu Dương Ngọc Quân u ám âm trầm, những gì Lưu Tú Cầm nói đều là sự thật, nhưng cậu ta vẫn tin chắc là do Lưu Tú Cầm làm.
Hành động của bà ta vô cùng khác thường, còn chủ động muốn xin lỗi, hơn nữa, chọn thời gian quá trùng hợp.
“Lưu Tú Cầm, nếu như tôi tra ra được là do bà làm, nhất định tôi sẽ dùng dao tự tay tùng xẻo bà!”
Câu nói mang nặng sát khí, khiến Lưu Tú Cầm lạnh cả sống lưng, sau đó Âu Dương Ngọc Quân đỡ Hạ Ngọc Thiền đi ra ngoài, sắp xếp cho Hạ Ngọc Thiền trước rồi tính tiếp.
Âu Dương Ngọc Quân vừa đưa Hạ Ngọc Thiền đến công ty chưa được một phút, Hạ Ngọc Thiền đã tỉnh lại, lập tức hỏi han Âu Dương Ngọc Quân tình hình hiện tại.
“Cháu muốn hỏi dì trước, sao Lưu Tú Cầm tìm được dì, tại sao muốn mời Hạ Sương Nhi dùng cơm, tại sao còn muốn dẫn theo Hy Hy!”, Âu Dương Ngọc Quân trầm giọng hỏi, trong mấy phút đồng hồ đi đi lại lại, cậu ta liên tục suy đi nghĩ lại mấy lần.
Chắc chắn đối phương muốn nhằm vào mình hoặc là Diệp Phàm, mục đích là muốn hai người bọn họ ngoan ngoãn nghe theo, cậu ta có thể chắc chắn kẻ bắt cóc là người nhà họ Lâm.
Âu Dương Ngọc Quân vừa hỏi, Hạ Ngọc Thiền không dám giấu diếm gì, từng ly từng tí đều nói ra hết.
“Lưu Tú Cầm, con mẹ nó Lưu Tú Cầm…”, Âu Dương Ngọc Quân vừa nghe xong lập tức gầm lên, việc này chắc chắn có dính dáng tới Lưu Tú Cầm.
Cho dù bà ta không phải kẻ chủ mưu thì cũng là đồng phạm.
“Bốp!”
Âu Dương Ngọc Quân hung hăng tự tát mạnh vào mặt mình một cái, cậu ta hận, hận chính bản thân mình tại sao lúc nãy không bắt Lưu Tú Cầm theo.
Mà lúc này Hạ Ngọc Thiền cũng biết mình đã phạm sai lầm, cả tin vào Lưu Tú Cầm, động cơ xin lỗi của bà ta quá đáng ngờ.
Trong chốc lát, chị ta không chịu đựng nổi bật khóc nức nở.
Âu Dương Ngọc Quân liếc nhìn chị ta một cái, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài để gọi cho Diệp Phàm, chuyện này nhất định phải nói với anh, để cho người điều tra.
Trong nhà lớn họ Diệp, Diệp Phàm đang