Phá Quân Mệnh

Chương 70: Âm Thanh Quen Thuộc






"Chỉ tiếc là chúng tôi đã phát hiện ra âm mưu của cô từ sớm, cô muốn đạt được ý xấu là không thể nào, đương nhiên, nếu như cô có thể giao số cố phần mà mình đang nắm giữ cho nhà họ Hàn, nói không chừng tôi sẽ không cần bốn phần tiền vốn này nữa, thế nào?”, Hàn Bách Hào đắc ý nói.

"Nằm mơ, tôi tuyệt đối sẽ không giao quyền sở hữu cổ phiếu lại cho anh, để anh hủy hoại TM Thiên Bảo này”, Hàn Tuyết tức giận trách mắng.

“Hừ, vậy cô nói cái rắm, lập tức chuẩn bị tiền cho tôi, trong ba ngày tôi phải lấy được số đến vốn lưu động đó, nếu không tôi sẽ tới thương mại Thiên Bảo gây rối!”,vẻ mặt của Hàn Bách Hào thay dổi, lanh lùng nói.

"Anh…”, Hàn Tuyết phẫn nộ, tức giận tới nỗi muốn cho Hàn Bách Hào một cái bạt tai, lúc này Diệp Phám lén lút kéo Hàn Tuyết ở bên dưới, nói khẽ vào bên tai cô vài câu.

Khuôn mặt cô mang theo nét kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, cô không hiểu ý của anh, nếu đồng ý với bọn họ không phải là mắc lừa rồi hay sao?
Hay là Diệp Phàm căn bản không hay biết, 40% tiến vốn này quan trọng như thế nào với công ty.

"Tin anh!”, Diệp Phàm nói nhỏ bên tai cô, sự tự tin trong lời nói của anh nháy mắt khiến cô ngẩn ngơ.

Trong mấy cuộc đối đầu gần đây tại nhà họ Hàn, Diệp Phàm đều giúp cô bày mưu tính kế, mỗi lần đều thu họach được cực lớn.

Có lẽ anh thực sự có cách của mình.

"Đuợc, tôi hứa với anh, nhưng sau khi anh nhận được số tiền này, Thương mại Thiên Bảo sẽ không chào đón các người nữa!”, Hàn Tuyết cắn răng nghiến lợi nói.

“ Ha ha, cô tưởng rằng tôi muốn tới nơi rách nát đó à? Đừng có nói nhảm nữa, nhanh đi chuẩn bị tiền cho tôi!”, Hàn Bách Hào nói một cách mỉa mai.

Tiếp đó gã ta lại nhìn huớng Diệp Phàm nói đầy chế nhạo: "Diệp Phàm, cậu là người có nhiều âm mưu quỷ kế nhất, vẫn luôn có mưu đồ làm loạn nhà họ Hàn tôi, nhưng lần này cậu nhất định sẽ không thành công, tôi giờ đây là bạn hợp tác của cậu Hà, vì vậy các nguời cẩn thận chút đi.

“Ha ha…”

Diệp Phàm bật cười khinh thuờng, kéo Hàn Tuyết quay người rời đi.

"Thằng khốn, nhớ mặt tao vào, hai kẻ hèn hạ ma thôi, tao nhất định phải khiến các người trả giả đắt”.

Diệp Phàm không phản kích lại, nhưng ngựơc lại Hàn Bách Hào bị chọc tức không nhẹ, đó là một loại coi thường, dường như sự uy hiếp của hắn chỉ là trò trẻ con.

Trên chiếc BMW, Hàn Tuyết dáng vẻ tràn đầy lo âu, còn có sự không cam lòng.

"Diệc Phàm, anh phải biết trong tình hình tài chính truớc mắt của Thiên Bảo rất eo hẹp.

Một khi nguồn vốn bị cắt giảm tới 40% sẽ có rất nhiều hạng mục bị trì hoãn, thậm chí là ngừng sản xuất, gây ra thiệt hại rất lớn cho chúng ta", Hàn Tuyết lên tiếng.

"Anh biết, nhưng ngoài đưa tiền ra em còn cách nào sao?
"Không giao tiền, hôm nay em rời khỏi nhà họ Hàn được không?"
"Bà nội đã có lời, không giao tiền, em thực sự cho rằng Hàn Bách Hào không đám tới công ty làm loạn?"
"Không giao tiền, đến lúc đó chúng ta thiệt hại càng lớn, bà nội còn trong biệt thự của nhà họ Hàn, chúng ta không đấu lại được với Hàn Bách Hào".

Diệp Phàm đưa ra ba câu nói liên tiếp, mỗi câu hỏi đều đánh trúng vào trọng tâm.

Sắc mặt Hàn Tuyết thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào anh, tức giận vì anh không tranh giành mà quở mắng.

"Vậy ý của anh là chúng ta đầu hàng? Để mặc bọn họ tùy ý nhào nặn? Trợ lực cho khi thế của người khác mà tự làm giảm uy phong của mình, sao đột nhiên anh lại sợ bọn họ như vậy?"
Diệp Phàm mỉm cười, vươn tay bẹo má Hàn Tuyết nói: “ Đừng nóng giận, tức giận rất dễ nổi lên nếp nhăn”.

“Diệp Phàm!”
Hàn Tuyết đập lên tay anh, gầm lên một tiếng như sư tử.

Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn quấy rối, khiến cô tức tới hung ác nhéo nhéo da thịt mềm mại trên eo anh.

“A, có người giết chồng…”
Bỗng nhiên bị đột kích, phần eo truyền tới một cơn đau dữ dội, chiếc xe liên tục đi theo đường cong chữ S trên đường lớn, khiến tài xế phía sau sợ hãi chửi bới.

"Buông tay, buông tay, anh có cách, không trêu em nữa.

.

” Diệp Phàm vội vàng xin tha.

“Nói, không nói ra được cách nào, sau này… sau này anh cứ ra sofa ngủ, không được vào phòng ngủ một bước”, Hàn Tuyết tung ra đòn sát thủ, tức giận mắng.

Quả nhiên, nét mặt Diệp Phàm thay đổi, gấp gáp nói: “Gã ta lấy đi bốn phần, vậy thì đưa cho gã dự án mà chúng ta đang hợp tác cùng tập đoàn Hoàng Minh, với số vốn của bọn họ.

dự án hợp tác này em muốn cũng sẽ bị bọn họ nhúng tay vào, bây giờ chứng ta chuyển vốn đi đến lúc giao tiền, chúng ta lại mô phỏng một bản hợp đồng, còn về khoản vốn thiếu hụt thì để anh nghĩ cách, không quá ba ngày chuyển tới tài khoản…”
Nghe lý do thoái thác mà Diệp Phám đưaa ra, Hàn Tuyết cẩn thận suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng có lý.


Nếu kế hoạch thành công, cô có thể nhân cơ hội này để tách biệt hoàn toàn sự hợp tác giữa nhà họ Hàn công ty thuơng mại Thiên Bảo và tập đoàn Hoàng Minh.

Hiện tại xem ra có chút thiệt hại, lợi nhuận trong tuơng lai chắc chắn sẽ chiếm đuợc lợi thế lớn.

Chỉ là, 40% vốn cũng gần 20 triệu, Diệp Phàm chỉ có một triệu, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ?
Nhìn ra được lo lắng của Hàn Tuyết, Diệp Phán cuời nói: "Yên tâm, nếu anh không làm được thì cứ để anh cả đời này ngủ trên ghế sofa”.

"Hừ, xem biểu hiện của anh đó”.

Hàn Tuyết hờn dỗi một tiếng, vươn bàn tay thon nhỏ đặt lên nơi cô vừa nhéo, nhẹ nhàng xoa bóp.

Trong nháy mắt, từng đốm lửa như bùng lên trong lòng Diệp Phàm.

Sau khi lái xe tới thương mai Thiên Bảo, Diệp Phàm không xuống xe, anh nói với Hàn Tuyết: "Anh trở về lấy ngân châm để chữa bệnh cho em trai của trợ lý Vu, nếu không sau này bận rộn lại không có thời gian".

Hàn Tuyết không phản đối, nhớ tớ Vu Thạc nằm trên giuờng bệnh không gượng dậy nổi kia, trong lòng cũng cảm thấy đồng cảm.

"Như thế này đi, anh dẫn theo Hân Tuệ, cô ấy có thể làm trợ thủ giúp anh được vài việc”, Hàn Tuyết nói.

Diệp Phàm đồng ý, dẫu sao bà Vu cũng đã lớn tuổi làm việc cũng không được thuận tiện.

Hàn Tuyết mở cửa xuống xe, một lúc sau, Vu Hân Tuệ mới chạy xuống, sau khi lên xe cô ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt cảm kích.

Cô ta kích động nói: “Diệp Phàm, cám ơn anh cứu em trai tôi, chỉ cần em trai tôi sau này có thể khỏi bệnh, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý”.

“Thật sao? Bất cứ yêu cầu gì?”, anh quét mắt qua cơ thể xinh đẹp của cô, cười như không cười nói.

“Anh.

.



Khuôn mặt cô trong phút chốc đỏ lên, lẽ nào Diệp Phàm khác với những gì cô ta tưởng tượng?
Cũng là một động vật suy nghĩ bằng thân dưới, chẳng qua là biết ẩn thân rất kĩ, nếu là như vậy, Hàn Tuyết đúng là nhìn lầm nguời rồi.

cả cô cũng vậy.

Nhưng nếu Diệp Phàm có thể thật sự chữa lành bệnh cho em trai cô, cho dù uất ức một lần cũng đã sao?
Diệp Phàm thấy sắc mặt Vu Hân Tuệ thay đổi lớn nói: Ha ha, có không cần suy nghĩ nhiều qúa, tôi chỉ muốn làm cô bớt căng thẳng thôi, tôi là người có vợ rồi".

Nghe câu này, mặt Vu Hân Tuệ càng đỏ hơn, không ngờ Diệp Phàm lại đoán ra những gì cô đang nghĩ, còn nói thẳng ra nữa.

Xấu hổ chết mất.

Diệp Phàm ho khan vài tiếng, cũng không dám nói đùa với người phụ nữ dễ đỏ mặt này nữa, chẳng may bị người ta đồn đại, sợ rằng Hàn Tuyết sẽ vặn đầu anh xuống mất.

Sau khi quay về lấy châm Diệp Phàm lái thẳng xe đến trước của nhà thì nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau truyền ra.

Vẻ mặt Vu Hân Tuệ lập tức thay đổi, vội vã lấy chìa khóa mở cửa.

Sắc mặt Diệp Phàm cũng trở nên lạnh lùng, âm thanh này rất quen thuộc với anh.

.