Phá Quân Mệnh

Chương 694




Ông ấy tuy là một mãnh tướng, nhưng không hề kiêu kỳ.  

Diệp Phàm cười nói: “Linh Lung, Thiến Viên tôi xin cạn chén trước!”  

Anh uống cạn một hơi, còn Diệp Vi Vi chỉ ngôi im uống nước hoa quả, tròn mắt nhìn bọn họ uống rượu.  

Cô ta mới mười tám tuổi, vừa mới bước chân vào đại học, cho nên Diệp Phàm cấm cô ta uống rượu!  

“Mọi người cứ ngồi tự nhiên, tôi vào nhà vệ sinh một lát!”, Tô Linh Lung đặt chén rượu xuống, cười xin lỗi rồi đi ra ngoài.  

“Tôi cũng đi...”, Tô Linh Lung vừa đi ra ra, Diệp Phàm cũng đặ chén rượu xuống rồi đi ra ngoài.  

“Xì, thật lắm chuyện, Vi Vi chúng ta ăn trước đi!”, Tô Thiến Viên trợn ngược mắt, bảo Diệp Vi Vi cùng ăn trước.  

Sau khi Diệp Phàm đi ra ngoài, sắc mặt liền thay đổi, anh không đi vào nhà vệ sinh nam!  

Ngay khắc sau, trong nhà vệ sinh nữ liền phát ra tiếng kêu thất thanh, Tô Linh Lung ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm đứng trước mặt.  

“Diệp Phàm, đây là nhà vệ sinh nữ, anh đi nhầm rồi...”  

“Vậy à?”  

Diệp Phàm nở một nụ cười tà mị, đưa tay ra nắm lấy cổ tay Tô Linh Lung, bước lên một bước, kéo cô trở lại vào trong nhà vệ sinh.  

“Anh định làm gì...”  

“Khẩu Walter chuyên dụng cho nữ, cô định bắn tôi sao?”  

Bên trong phòng vệ sinh nữ, Diệp Phàm dồn Tô Linh Lung vào một góc tường, một tay nắm chặt lấy tay phải của Tô Linh Lung rồi đưa lên cao.  

Trong tay phải của Tô Linh Lung đang cầm một khẩu súng nữ, dòng súng này do Đức sản xuất, khẩu Walter.  

Ánh mắt Tô Linh Lung cuối cùng cũng đã phát hoảng khi bị Diệp Phàm túm lấy cánh tay cầm súng của mình.  

Sức mạnh của gia tộc cô ta còn mạnh hơn cả năm dòng họ lớn ở thủ đô, nhưng bây giờ đang trong phòng vệ sinh chật hẹp, mà cô ta lại thân gái một mình.  

Hơn nữa, cô ta cũng không hiểu rõ, tại sao một Diệp Phàm vẫn còn đang cười nói ngoài kia, lúc này đột nhiên lại trở thành như vậy.  

Cô ta rút súng ra cũng chỉ là để tự vệ, dù gì cô ta cũng có thân phận rất đặc biệt!  

“Diệp Phàm, tôi không biết anh giở trò gì, nhưng anh cũng đã biết ông nội tôi là ai, nếu anh dám làm bậy, thì cả nhà họ Diệp các anh cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu!”, Tô Linh Lung cố dằn sự hoảng loạn xuống, lấy Tô Quốc Phong ra uy hiếp Diệp Phàm.  

Thế nhưng, Diệp Phàm không những không sợ, mà đột nhiên lại tiến sát tới gần hơn, dường như cả tấm ngực rắn chắc của anh đã ép lên người cô ta.  

Được ngắm nhìn tuyệt thế giai nhân có thể sánh ngang với những bông hoa khoe sắc lộng lẫy vào mùa hạ với khoảng cách gần như vậy, Diệp Phàm nhẹ nhàng phả một hơi thở đậm chất nam tính lên khuôn mặt của Tô Linh Lung.  

Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp không tì vết của cô ta lúc này chợt ửng hồng, thế nhưng ánh mắt cô ta vẫn lại toát lên vẻ lạnh lùng, thậm chí sâu trong đáy mắt còn chứa đựng vài phần chán ghét.  

“Tôi có thể nhìn ra sự chán ghét trong mắt cô, lúc này có phải là đang muốn bắn tôi một phát lắm rồi không?”, Diệp Phàm giọng đùa cợt nói.  

“Diệp Phàm, nếu anh dám làm chuyện không đứng đắn, tôi sẽ không tha cho anh đâu, anh sẽ có cái kết thê thảm đấy!”, Tô Linh Lung lạnh lùng nói.