*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phằng!”
Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, viên đạn xuyên thẳng qua vai, viên cảnh sát đứng sau há hốc miệng kinh ngạc.
Tàn độc!
Hoàng Xương Bình cũng thật tàn độc, lại tự bắn vào chính mình.
Vì cấp bậc của bọn họ vẫn chưa đủ cao, cho nên không biết rõ sự lợi hại của Tô Quốc Phong, nhưng một người là phó cục trưởng như ông ta, đương nhiên là biết rất rõ!
Chuyện này xử lý không tốt, chấm dứt sự nghiệp của mình là còn nhẹ, còn nếu để lộ ra bên ngoài, cũng đủ để ông ta mọt gông trong tù cả đời.
Nếu như vậy cả nhà ông ta cũng coi như xong!
“Được rồi, dừng tay lại đi!”
Tô Linh Lung cuối cùng cũng mở miệng, Hoàng Xương Bình thầm thở phào một tiếng.
“Dẫn hai người bọn họ đi, điều tra rõ cho tôi có phạm tội hay không”.
“Còn nữa, đừng quên để hai bố con bọn họ bồi thường tổn thất cho nhà hàng!”
Tô Linh Lung lạnh lùng nói, Diệp Phàm lúc này cũng giơ tay ra, đưa thẻ nhớ cho Hoàng Xương Bình.
“Uông Tuấn Thần rất lo lắng đối với mấy thứ có trong tấm thẻ này, ông xem có gì có thể dùng được hay không!”
Uông Tuấn Thần thảm thiết kêu gào khi thấy Diệp Phàm đưa tấm thẻ nhớ ra, hắn ta như chết lặng, bởi hắn ta đã làm một vài chuyện bi3n thái giày vò người ta đến chết một cách vô tình, tất cả những bức ảnh đó đều được lưu trong tấm thẻ nhớ này.
Hoàng Xương Bình vội vàng nhận lấy, nói: “Cậu Diệp yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, tuyệt đối sẽ không tha cho hai tên cặn bã này!”
“Dẫn đi!”, Diệp Phàm xua tay, Hoàng Xương Bình dẫn theo người nhanh chóng rời đi, trong lòng ông ta lúc này vẫn còn chút kích động vì Tô Linh Lung không hề nói cách chức ông ta, cho nên ông ta nhất định phải xử lý chuyện này thật tốt!
Bên ngoài nhà hàng có không ít người vẫn chưa rời đi, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc nhìn thấy hai bố con Uông Đỉnh Thành bị trúng đạn máu me be bét, thậm chí cả cánh tay Hoàng Xương Bình cũng tương tự.
Khi thấy nhóm mấy người Diệp Phàm đi ra, quản lý Cao Lực vội vàng chạy tới.
“Quản lý Cao, đã có người bồi thường cho nhà hàng rồi, anh yên tâm nhá!”
Vừa dứt lời, còn chưa kịp đợi anh ta phản ứng lại, nhóm Diệp Phàm liền nhanh chóng rời đi!
Hai mươi phút sau, mấy người bọn họ đã chuyển sang một nhà hàng kiểu trung khác, vì vừa rồi còn chưa kịp ăn gì.
Không thể không nói, tâm lý của bọn họ cũng thật khác người bình thường, chuyện vừa xảy ra lại chỉ như một nốt nhạc lệch tông đối với bọn họ mà thôi!
Chỉ có điều lần này bọn họ đã ngồi trong phòng riêng.
Diệp Phàm đứng lên, nâng chén cười nói: “Tô Linh Lung, Tô Thiến Viên, lần này Diệp Phàm tôi xin kính hai cô một chén, cảm ơn đã giải nguy!”