*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai chị em Tô Linh Lung gật đầu lùi về phía sau, nhưng Diệp Vi Vi lại hưng phấn ra mặt, giơ nắm đấm nhỏ lên: “Anh họ đập chết bọn chúng luôn, ai bảo dám chụp trộm bọn em!”
Haizzz!
Diệp Phàm trợn ngược mắt bất lực liếc cô ta một cái, vừa rồi anh còn nói Diệp Vi Vi ngây thơ, thế này là ngây thơ hả?
“Anh họ, tốt lắm, hoá ra là anh họ...”
Uông Tuấn Thần lớn tiếng, hung hăng nói: “Thằng ranh, hoá ra mày là anh họ của nó, mày đánh gãy tay tao, đợi lát nữa tao cho mày xem tao cưỡi em họ mày thế nào!”
Soạt!
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh chỉ thấy lạnh sống lưng, khi thấy mặt Diệp Phàm trở nên lạnh tanh.
Uông Tuấn Thần bất giác rùng mình, ngay trong khoảng khắc đó, hắn ta có cảm giác vô cùng hoảng loạn.
Thế nhưng ỷ lại hai đứa đàn em của mình có dao, nên nghĩ nhất định sẽ hạ gục được Diệp Phàm.
“Tại sao lũ cặn bã chúng mày lại ngu thế nhỉ, cứ thích tự đâm đầu vào chỗ chết vậy?”
Diệp Phàm lạnh lùng chỉ nói đúng một câu, ngay khắc sau anh liền biến mất tại chỗ, rồi tung cú đấm về phía hai người đứng trước mặt Uông Tuấn Thần.
“Đập chết nó!”
Hai người bọn họ lại hô lên rồi cầm dao hướng về phía Diệp Phàm, một vài cô gái nhát gan liền lấy tay che mắt.
Thế nhưng, Diệp Phàm nhanh chóng đổi tư thế chiến đấu, nghiêng người túm gọn cổ cầm dao của một người, rồi sau đó quay ngược lại, đâm thẳng vào cánh tay của người đàn ông cầm dao còn lại.
“A a...con mẹ mày...”
Người đàn ông đó rống lên chửi, con dao đâm xuyên qua cánh tay của hắn ta, khiến hắn ta đau quá liền đánh rơi con dao, lúc này Diệp Phàm dùng mũi chân đá cán dao.
Con dao đâm vào đùi người đàn ông bên cạnh. Chỉ trong nháy mắt Diệp Phàm đã giải quyết xong hai người đàn ông cầm dao, khiến mọi người đứng xung quanh không khỏi trầm trồ.
Hoá ra lại có thế đánh như vậy?
Có chắc không phải đang quay phim đấy chứ?
Ngay sau đó Diệp Phàm lại đi tới trước mặt Uông Tuấn Thần, hắn ta lúc