*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta nhanh chóng chạy đến phòng bếp cầm lấy con dao, ai ngờ vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Tô Thiến Viên đang cầm nhíp loay hoay trên mông Diệp Phàm.
Nhưng mà cô ta cũng không nhìn thấy mặt Diệp Phàm.
Một lát sau, sau khi đã dọn dẹp xong mọi thứ, Diệp Phàm c ởi trần ngồi trên ghế sô pha, Tô Thiến Viên kéo cửa phòng ra, người phụ nữ mới đi vào lần nữa
Nhìn thấy Diệp Phàm c ởi trần nửa người, cô ta có hơi không vui nhíu nhíu lông mày, đang định mở lời, nhìn thấy mặt Diệp Phàm bỗng sững sờ cả người.
Trùng hợp vậy?
Sao lại là anh ta!
Nhìn thấy người phụ nữ sửng sốt, lông mày vẫn nhíu lại, Tô Thiến Viên còn tưởng người phụ nữ tức giận, vội vàng giải thích rõ ràng lại lần nữa.
Đến cả việc mình lái xe sau khi uống rượu cũng không che giấu, nói xong Tô Thiến Viên đợi người phụ nữ tức giận quở mắng.
Nhưng mà khiến cô ta ngạc nhiên là chị gái không mắng một câu nào, ngược lại còn thản nhiên cười: “Đây chính là Diệp Phàm đã giúp đỡ em lúc trên xe lửa à?”
Tô Thiến Viên hơi mơ hồ, chị gái luôn luôn nghiêm khắc tại sao không mở miệng trách mắng cô câu nào?
Nhưng cô ta vẫn vội vã gật đầu, cô gái nở nụ cười sáng lạn, đi đến bên phía Diệp Phàm vươn bàn tay trắng trẻo thon dài ra chào hỏi: “Tôi là chị gái Tô Thiến Viên, Tô Linh Lung, gọi tôi là Linh Lung cũng được, cám ơn anh đã giúp đỡ em gái tôi!”
Diệp Phàm thoáng sững người một chút, người phụ nữ này đẹp thật.
Đúng là vẻ đẹp từ đất trời, ban cho nhưng lại có sự quyến rũ trưởng thành, Tô Linh Lung - Linh Lung, tên cũng rất hay!
Đương nhiên chỉ ngây người trong chốc lát, Diệp Phàm lập tức giơ tay ra, cố gắng nở ra nụ cười lịch sự bắt tay với Tô Linh Lung.
Anh cười nói: “Không có gì cả, cô Tô Thiến Viên gặp phải chuyện như vậy, là đàn ông thấy cảnh ấy, ai cũng sẽ đứng lên giúp thôi!”
Hai tay nắm chặt rồi tách ra, Tô Linh Lung cười nói: “Dù sao đi nữa cũng là anh giúp em gái tôi, nếu đối phương thật sự phát điên lên làm ra những chuyện xấu, đợi đến lúc luật pháp trừng phạt hắn thì đã muộn rồi!”
“Hôm nay Thiến Viện lại lái xe đâm trúng anh, chúng tôi muốn mời anh bữa cơm coi như xin lỗi, anh có thể nể mặt chúng tôi không?”
“Đúng vậy anh Diệp, để tôi và chị tôi mời cơm nhận lỗi với anh…”, Tô Thiến Viên vội vã nói.
Diệp Phàm nở nụ cười: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Tô Thiến Viên nợ anh hai lần ân huệ, tương lai Công nghệ Tuyết Phàm tiến vào thủ đô, chắc chắn sẽ giúp được rất nhiều.
Hơn nữa, Tô Linh Lung không đơn giản chút nào, nhất là lúc nãy ánh mắt Tô Linh Lung nhìn anh rõ ràng hơi lạ, hình như đối phương biết anh?
“Thiến Viên đi lấy hai ly nước đi, chị nghĩ anh Diệp chắc cũng khát rồi”, đột nhiên Tô Linh Lung nói.
“A a, em đi ngay…”, Tô Thiến Viên vỗ vỗ đầu, môi Diệp Phàm cũng đã khô, cô cũng quên mất.