“Reng reng”.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thánh kêu lên, nhìn thấy tên đang hiện.
Cậu ta lập tức nở nụ cười, Diệp Phàm vừa nhìn liền thấy hai chữ “Tiểu Ảnh” đang hiện trên màn hình.
Anh đưa tay ấn điện thoại của Diệp Thánh xuống, chặn không cho cậu nghe máy, Diệp Thánh lập tức cuống cuồng lên.
Còn hơi tức giận, mặc dù cậu ta đã thay đổi tháu độ nhưng trong thời gian cậu ta bị bệnh, Tiểu Ảnh không chê không bỏ, ở trong lòng cậu ta đã chiếm một vị trí lớn.
“Nói với cô ta, nói là cậu không chịu được môi trường trong viện nữa, đã bỏ chạy ra ngoài, hẹn gặp cô ta!”
Trong bệnh viện Đại học Thủ Đô, một cô gái xinh đẹp đeo khẩu trang đứng trong phòng bệnh của Diệp Thánh, trông có vẻ cực kỳ lo lắng.
Người không thấy đâu mà những y tá kia thì lại hoàn toàn không hay biết.
Cô ta gọi cho Diệp Thánh, sau khi gọi mấy cuộc thì rốt cuộc đầu bên kia cũng bắt máy.
“Diệp Thánh, anh đang ở đâu? Em mang thuốc ông nội em mới điều chế đến đây, anh mau về dùng đi…”
Điện thoại vừa kết nối, đối phương đã sốt ruột nói, Diệp Thánh nhìn Diệp Phàm một cái, làm theo lời anh, nói bản thân đã trốn khỏi bệnh viện.
Không ngoài dự đoán, Diệp Thánh bị Tiểu Ảnh nói cho một hồi, vừa khuyên nhủ vừa an ủi cậu ta có tủy của Diệp Phàm rồi thì sẽ sống, bảo cậu ta vững tin lên, mau quay về bệnh viện.
“Tiểu Ảnh, anh đồng ý với em mai sẽ về, nhưng hôm nay anh muốn đi chơi, anh đang ở khu nghỉ dưỡng Sơn trang Ngọc Long, nếu em có thời gian…”
“Anh đợi em, em sẽ đến ngay!”
Không đợi cậu ta nói xong, Tiểu Ảnh đã cắt lời, rõ ràng là rất nóng lòng, từ trong điện thoại cũng nghe thấy được sự quan tâm.
Tắt điện thoại, Diệp Thánh nói: “Anh hai, anh xem Tiểu Ảnh thật lòng quan tâm em, căn bản không có lòng dạ gì khác”.
Diệp Phàm cười cười: “Đó là người đàn bà của cậu sao?”
Diệp Thánh liếc Chu Tình, hơi xấu hổ: “Vẫn chưa phải”.
“Tại sao?”
Diệp Phàm hỏi xong, châm chọc cười: “Cậu là con nhà giàu sang quyền quý, đàn bà chắc không thiếu, hơn nữa mẹ cậu thương cậu như vậy, cho dù mỗi ngày đổi một cô tôi cũng không ngạc nhiên!”
Lời anh nói khiến Chu Tình vô cùng lúng túng, Diệp Phàm bị đuổi đi, chỉ còn lại một cậu con trai, tất nhiên bà ta sẽ rất nuông chiều.
Nếu không cũng không vì một tiếng gọi mẹ cũng khiến bà ta cảm động đến rơi nước mắt.
Diệp Thánh hơi mất tự nhiên: “Tiểu Ảnh khác với những người khác, cô ấy không để ý đến tiền của em, mà là chính con người em, cho nên bây giờ cô ấy vẫn chưa phải người của em, muốn vào ngày kết hôn mới cho em…”
Một cậu ấm nhà giàu lại tin vào mấy lời yêu đương sáo rỗng, nói ra cậu ta tự thấy ngượng mồm cực kỳ.
Trước khi gặp Tiểu Ảnh, đối với cậu ta thì phụ nữ chỉ là công cụ phát ti3t.