Phá Quân Mệnh

Chương 566




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu không chết thì tôi không cam tâm”.  

Cục cảnh sát thành phố Cảng, Hàn Bách Hào đang ngồi trong phòng thẩm vấn, mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng chảy xuống, quần áo trên người cũng ướt sũng.  

“Hàn Bách Hạo, anh còn gì để nói nữa không?”  

“Vân tay trên chiếc gậy này chỉ có hai người, trừ bà cụ Hàn nhà các anh thì chỉ còn của anh nữa thôi”.  

“Pháp y đã mô phỏng hướng và lực đâm của con dao găm. Trong lúc ám sát, các người còn đánh nhau. Anh đã bị bà cụ Hàn phản kháng lại, anh nói xem tôi nói có đúng không?”  

Trần Hoa phân tích, cô ta cầm một chiếc máy tính bảng trên tay rồi phát lại một đoạn băng mô phỏng.  

Hàn Bách Hào không ngừng ngụy biên, sống chết cũng không nhận tội, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ gã ta, nên mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống.  

Một khi tội danh thành lập, nặng nhất sẽ bị phán án tử hình, chiếc gậy gã ta tốn mấy mấy triệu tệ để khiến cô nàng chuột bạch trộm đi sao bây giờ lại ở trong tay cảnh sát chứ, gã ta nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được.  

Trong biệt thự nhà họ Hàn bây giờ chính là cảnh gà bay chó sủa, khi bên cảnh sát đến lần nữa điều tra thì đã chỉ ra hung thủ là Hàn Bách Hào.  

Đám người nhà họ Hàn đều không dám tin, nhưng hôm đó vừa khéo họ đều bị Hàn Tử Hiên gọi đi, để lại cơ hội cho Hàn Bách Hào.  

“Tặc tặc, không ngờ là Hàn Bách Hào lại súc sinh như thế, gã ta không xứng là người của nhà họ Hàn, các người nhìn bác cả kia, hồn bay phách lạc thế kia còn đâu bộ dạng uy phong khi xưa, đúng là nực cười mà...”  

Đến tối, Diệp Phàm, Hàn Tuyết về khu biệt thự số một, xe của Hàn Tại Dần đã bị Lưu Tú Cầm lái đi mất rồi, nên chỉ có thể ngồi cùng xe với hai người.  

Đến nhà thì Hàn Tại Dần lập tức đi vào nhà, muốn xem thử Lưu Tú Cầm đã đi hay chưa.  

Nhưng mà cảnh tượng trong phòng khiến ông ta kinh ngạc không thôi.  

Tất cả đồ đạc đều loạn hết cả lên như vừa bị cướp vậy.  

“Hạ Ngọc Thiền, nhà mình bị cướp sao? Sao trong phòng lại thành ra thế này rồi?”, Hàn Tại Dần liên thanh hỏi.  

“Phu nhân về rồi lục lọi trong phòng rất lâu, vừa lục vừa mắng, rồi cuối cùng mới vội vã chạy đi”.  

Chị Hạ nói thể thì Hàn Tại Dần mới thấy không ổn, lập tức chạy vào phòng lùng sục.  

Tất cả những thứ mà họ cất giấu, thẻ ngân hàng đều biến mất rồi, điều quan trọng hơn là tất cả giấy tờ liên quan đến bất động sản của khu biệt thự số một này đều bị bà ta lấy đi rồi.  

Chủ hộ là Diệp Phàm, bà ta không thể nào bán được, nhưng để tìm được một công ty thế chấp cho vay nặng lãi một khoản tiền lớn là không hề khó chút nào.  

Đầu tiên, Hàn Tại Dần muốn nói cho hai vợ chồng Hàn Tuyết nhưng ông ta lại đổi ý, đã náo loạn lên như thế này rồi, nếu lại bảo cho cô biết chuyện này thì Hàn Tuyết sẽ chỉ càng thất vọng hơn mà thôi, cuối cùng ông ta chỉ thở dài một hơi, chuyện này cứ giấu trong lòng thôi vậy.  

Chị Hạ nấu cơm, thiếu đi Lưu Tú Cầm, những người ngồi ăn đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhất là hai mẹ con chị Hạ.  

Chỉ là Hàn Tuyết không vui lắm, Hàn Tại Dần thì càng