*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Tại Dần lập tức phản ứng, thấy bà ta đau đớn thế thì vội đỡ bà ta dậy rồi hỏi liên mồm.
Nhưng lại bị Lưu Tú Cầm đẩy ra, sắc mặt bà ta lúc này vô cùng dữ tợn, chỉ thẳng mặt vợ chồng Diệp Phàm mắng: “Đám súc sinh các người, súc sinh,... các người muốn giết tôi sao?”
“Muốn giế t chết mẹ ruột của mình hay sao? Hai người đúng là lòng lang dạ sói”.
Lưu Tú Cầm cứ thế mà mắng, càng mắng càng khó nghe, ngay cả tổ tông 8 đời của Hàn Tuyết cũng bị bà ta mắng một lượt, sắc mặt Hàn Tại Dần lúc này cũng vô cùng khó coi.
Tổ tông của Hàn Tuyết thì chính là tổ tông của ông ta, nhưng không có liên quan gì đến nhà họ Lưu của bà ta.
Hàn Tuyết nhìn một cách thờ ơ, cứ đợi bà ta khóc lóc om sòm mệt rồi, không khóc nữa thì tự dừng mà thôi.
Được 5 phút thì bà ta bắt đầu dừng lại, rồi nhìn bọn họ với ánh mắt căm hận.
Hàn Tại Dần vội vàng đi đến, vẻ mặt lo lắng, nói: “Tiểu Tuyết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại thành ra thế này?”
“Bố, có chuyện gì xảy ra, bố biết, mẹ cũng biết”.
“Bố bảo Diệp Phàm giấu con, nhưng mà cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, bố nghĩ là giấu được mãi sao?”, Hàn Tuyết chất vấn Hàn Tại Dần, song giọng điệu cũng ôn hòa hơn một chút.
“Diệp Phàm, sao con lại...”, Hàn Tại Dần nhìn Diệp Phàm một cách oán trách, anh đã đồng ý không nói cho Hàn Tuyết biết rồi mà, nhưng sao bây giờ lại nói ra.
Diệp Phạm lạnh nhạt: “Bố, cho dù con không nói thì Hàn Tuyết cũng không nghi ngờ hay sao?”
“Hàn Bách Hào lỡ miệng nói ra, nhà họ Lâm ở thủ đô phái Lâm Phố đến báo thù, còn tát mẹ một cái trước mặt bao người, chẳng khác nào tuyên bố mẹ có quan hệ với Lâm Thanh Đế, bao chuyện chồng chất lên nhau thế thì làm sao mà giấu được”.
“Cũng như việc Hàn Bách Hào là hung thủ giết bà cụ Hàn, gã ta chạy trốn lâu như thế rồi mà vẫn bị bắt về quy án”.
“Cái gì?”
Hàn Tại Dần hét lên một tiếng rồi nắm lấy tay Diệp Phàm: “Con nghe ai nói thế, phía cảnh sát hay là ai?”
Vẻ mặt Hàn Tại Dần không tin, ông ta vội vàng hỏi Diệp Phàm.
“Là bên cảnh sát đến bắt, họ tìm được chứng cứ, lúc đó bố mẹ ở bên trong, nên không biết”.
Lúc đó, Lâm Phố tát Lưu Tú Cầm hai bạt tai đến mức miệng bật máu nên Hàn Tại Dần phải đỡ bà ta vào trong xử lý vết thương.
Do đó, khi Trần Hoa dẫn đội đến bắt Hàn Bách Hào thì Hàn Tại Dần không hề biết.
“Súc sinh, đồ cặn bã...”, Hàn Tại Dần tức giận mắng đến mức còn chảy cả nước mắt, dù bà cụ Hàn không đối xử tốt với ông ta nhưng dù gì cũng là mẹ ruột.
Thế mà lại bị chính tay người cháu nội thân yêu của mình giế t chết, Hàn Tại Dần lúc này không thế nào chấp nhận được.
“Bố, tìm được hung thủ thì có thể khiến cho tất cả người nhà họ Hàn biết rõ bộ mặt thật của