*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy mà Diệp Phàm lại biết chuyện này, khiến cô nàng Chuột Bạch không khỏi đề phòng, bởi vì số người biết Quỷ Đạo Tông thực sự không nhiều.
"Chậc chậc... Không ngờ ngay cả thứ này cũng là do các người lấy trộm, hơn tám triệu đó..."
Diệp Phàm đi tới cạnh một bức điêu khắc người mẫu, anh nhẹ nhàng vuốt v e một lượt.
Sau đó, anh quay đầu nhìn cô nàng Chuột Bạch, như thể ướm thử xem có vừa người cô ta không.
"Tên khốn kiếp!", cô nàng Chuột Bạch mắng thầm một tiếng, Hoắc Thanh Thanh thì nhổ một ngụm nước bọt, mắng Diệp Phàm là lưu manh.
Diệp Phàm không hề để ý tới, anh bước về phía cô nàng Chuột Bạch, lúc này trông cô ta như đang phải đối mặt với một kẻ thù ghê gớm lắm: "Cô không cần căng thẳng, thầy tôi có quan hệ với Quỷ Đạo Tông các người, tôi sẽ không động tới cô, tất nhiên với điều kiện là cô phải giao ra thứ mà chúng tôi muốn!"
Lời nói của Diệp Phàm khiến cô nàng Chuột Bạch sửng sốt: "Anh nói thật sao?"
"Ha ha, lần trước trốn thoát, cô tưởng đó là bản lĩnh của cô sao?", Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, nhưng không hề có ý trào phúng.
Cô nàng Chuột Bạch cẩn thận nghĩ lại, hôm đó cô ta bị thương trong lúc đánh nhau với Diệp Phàm, nhưng lúc chạy trốn, anh không hề đuổi theo.
Hoắc Thanh Thanh nhìn hai người họ, không ngờ là bọn họ từng đánh nhau rồi, chỉ có điều cô ta cũng không định giết cô nàng Chuột Bạch, chỉ cần lấy lại báu vật của nhà họ Hoắc là được.
Cô nàng Chuột Bạch rất dứt khoát, quăng thanh kiếm ngắn đi rồi bước tới cạnh một chiếc hộp giữ ấm, trịnh trọng lấy thứ đồ trong đó ra.
Hoắc Thanh Thanh lập tức tiến lên, vén tấm khăn phủ bên trên ra, tia sáng màu tím lóe lên đầy mộng ảo.
"Tử Ngọc San Hô!", Diệp Phàm ngạc nhiên nói, không ngờ báu vật mà Hoắc Thanh Thanh nói tới lại là Tử Ngọc San Hô.
Thứ này cực kỳ quý giá, Diệp Phàm mới chỉ nghe nói qua mà thôi, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy.
"Gì đấy? Anh đừng có ý đồ với nó!", Hoắc Thanh Thanh vội vàng che Tử Ngọc San Hô đi, cảnh giác trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm sửng sốt, anh dở khóc dở cười: "Tôi là loại người thấy tiền sáng mắt như thế sao?"
Hoắc Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu: "Không những thấy tiền sáng mắt, mà còn gặp sắc quên nghĩa!"
Diệp Phàm trợn trắng mắt, anh nhìn về phía cô nàng Chuột Bạch: "Cây gậy mà Hàn Bách Hào bảo cô lấy trộm có còn không?"
Cô nàng Chuột Bạch ngớ người ra: "Anh đuổi theo tới đây là vì tìm gậy?"
Cô nàng Chuột Bạch không phủ nhận, mà nói với vẻ ngạc nhiên. Vốn cô ta tưởng rằng Diệp Phàm chỉ muốn giúp Hoắc Thanh Thanh, không ngờ lại là vì cây gậy ấy, cô ta sắp quên nó luôn rồi.
"Đương nhiên, cây gậy ấy có tác dụng với tôi, nó có còn ở chỗ cô không?", Diệp Phàm hưng phấn hẳn lên, nghe cô nàng Chuột Bạch nói vậy thì chắc là nó vẫn còn ở đây.
Có cây gậy ấy, anh phải khiến Hàn Bách Hào ngồi tù mục xương!