*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Võ đường chính là bá chủ của thế giới ngầm ở thành phố Cảng, cho dù là người đứng ngoài sáng hay trong tối, đều phải nể mặt bọn họ vài phần.
Khi Diệp Phàm đi tới nhà chị Hạ, Hạ Sương Nhi đang thêu bức hoa bỉ ngạn của tháng này.
Do trước đó vì Lưu Tú Cầm, Diệp Phàm sợ hai mẹ bọn họ bị hại, cho nên mới tạm thời trả lương để bọn họ về nhà.
Không hiểu tại sao hôm nay cô ta có chút thấp thỏm, kim thêu trong tay hết lần này tới lần khác đâm vào ngón tay, nếu đếm kỹ, cũng đã bị đâm tới hơn bảy mũi.
“Chị Hạ, Sương Nhi!”
Diệp Phàm đi vào, chị Hạ đang ngồi ở đầu giường, còn Hạ Sương Nhi đang ngồi thêu, nghe thấy tiếng Diệp Phàm, lại bất cẩn đâm trúng vào ngón tay lần nữa.
Máu tươi lập tức chảy ra, nhưng giọt máu còn chưa chảy xuống, đã bị một lực hút nào đó, khiến giọt máu chảy thẳng vào bông hoa bỉ ngạn đang thêu.
Hạ Sương Nhi cũng không thèm lau đi mà vội vàng đứng dậy chào.
Nhìn thấy ngón tay của cô, ánh mắt của Diệp Phàm chợt thu lại, nói: “Đợi chút, có phải thêu hoa bỉ ngạn bằng cách nhỏ máu lên không?”
Hạ Sương Nhi gật đầu: “Đúng vậy, chỉ còn một chút nữa, thêu xong, sẽ nhỏ máu lên!”
“Không, chỗ còn lại đừng thêu nữa, hôm nay còn nhỏ máu nữa, thì coi như cô sẽ mất nửa cái mạng luôn đấy!”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào ấn đường của cô ta một hồi lâu, trầm giọng nói, khiến chị Hạ đứng bên không khỏi hốt hoảng.
“Chị Hạ, không phải lo lắng về độc trong người Sương Nhi, tôi chỉ đang lo lắng về Hoa Bà Bà đang ở gần đây thôi!”
“Làm sao có thể?”
Chị Hạ thất kinh kêu lên: “Mấy năm trước bà ta cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, làm sao có thể chạy tới thành phố Cảng được chứ? Lại còn tới tìm chúng tôi?”
Chị Hạ không tài nào tin nổi, nhưng Diệp Phàm lại tin chắc Hoa Bà Bà đó nhất định có bản lĩnh này. Bởi nếu bà ta đã có thể dùng loại độc hoa bỉ ngạn vừa hiếm thấy lại vừa có độc tính mạnh như thế, chứng tỏ bà ta là người xuất chúng.
Diệp Phàm có giải thích thì chị Hạ cũng sẽ không hiểu, liền nói: “Bây giờ chị đi đun một nồi nước nóng, để cho Sương Nhi tắm rửa. Ngâm người trong nước nóng sẽ kích hoạt huyết mạch và tĩnh mạch, sau đó đốt thêm một chậu than trong phòng, tôi sẽ châm cứu cho Sương Nhi, còn có thể khỏi được hay không thì phải dựa vào lần mấu chốt này!”
Ấn đường của Hạ Sương Nhị đã có hình dạng mờ nhạt, dáng hình cánh hoa bỉ ngạn trông rất kỳ lạ và cũng rất quyến rũ.
Nếu còn không ra tay, thì rất có thể sẽ khiến Hạ Sương Nhi mất nửa cái mạng trong ngày hôm nay, mà thậm chí còn có thể đi luôn.
Nghe Diệp Phàm nói vậy chị Hạ cũng không nghĩ nhiều, lập tức làm theo.
Còn gương mặt trắng nõn của Hạ Sương Nhi lúc này lại đỏ lựng lên, chỉ thỏ thẻ nói: “Anh Diệp, tới lúc châm cứu có phải cởi áo không?”