Phá Quân Mệnh

Chương 483




Ngay lúc sau, anh chống một tay xuống đất, cả người xoay tròn trên không, liên tiếp đá về phía Đỗ Trạch.  

“Bụp bụp bụp!”  

Trong trận đấu, Diệp Phàm lật ngược tình thế từ phòng ngự sang chủ động tấn công, cơ thể của Đỗ Trạch đổ rạp xuống.  

Advertisement

Diệp Phàm liên tục công kích, vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.  

Chỉ có điều, Đỗ Trạch cũng không hề chịu thua kém, tất cả những đòn tấn công của Diệp Phàm giáng xuống đều bị hắn chống trả hoàn toàn, giữa hai người hoàn toàn là hai người đối lập nhau, không hề nhường nhịn.  

Advertisement

Lâm Vân ở bên cạnh lúc này đã im bặt miệng, ả có thể nhìn ra được, phần thắng trước mắt của Đỗ Trạch cũng không hẳn là quá cao.  

Sắc mặt của Đường Kỳ Tài cũng trở nên nghiêm túc, sức mạnh của Diệp Phàm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của gã ta, muốn đánh bại Diệp Phàm tại sao lại khó khăn đến thế chứ?  

Những người ở rể bây giờ đều mạnh đến vậy sao?  

Vẻ mặt của Hàn Diệu lúc này vô cùng khó coi, như đang ăn phải thứ gì khó nuốt vậy, hôm nay không bắt được Diệp Phàm thì cả đời này mỗi khi cậu ta thấy Diệp Phàm thì đều phải trốn chui trốn nhủi, bởi vì tin tức là do cậu ta thông báo.  

Chung Dật Phi nhăn nhó mặt mày, gã ta và Lâm Vân nhìn nhau, hai người đều hiểu ý của đối phương.  

“Roạt…”  

Hai người lập tức cùng nhau hành động, hung hăng xông về phía Diệp Phàm, hơn nữa trong tay của Lâm Vân còn cầm một cây roi ngắn, trên roi còn có rất nhiều gai sắc nhọn. Nếu như bị cây roi này quất vào người thì chắc chắn sẽ chảy rất nhiều máu.  

“Hừ!”  

“Đúng là thứ vô liêm sỉ không biết xấu hổ!”  

Âu Dương Ngọc Quân gầm nhẹ lên một tiếng, ngay lập tức lao về phía hai người kia.  

“Tên khốn kiếp, mau đền tội đi!”  

Lâm Vân tức giận hét lên, khi nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân đang nổi giận lao đến, cảm giác được phía bên trái của mình đột nhiên nhói lên, cảm giác như là bị đánh sưng lên vậy.  

“Vút…”, cây roi vút qua, Âu Dương Ngọc Quân lập tức nhảy lên phía trước tránh né, vết roi hằn rõ lên mặt đất.  

Ngay lúc sau, nắm đấm của Chung Dật Phi đã đến ngay trước mặt cậu ta, một đấu với hai, Âu Dương Ngọc Quân hét thật lớn, đặc biệt là với Lâm Vân đã lấy ra vũ khí của mình.  

“Hừ, phái Lăng Tiêu Sơn của mấy người đều là những môn phái ở ẩn, thế mà các đệ tử lại ỷ mạnh hiếp yếu, các người không biết xấu hổ là gì sao?”, Diệp Phàm không để tâ m đến tốc độ tấn công, hét to với Đỗ Trạch.  

Với Đỗ Trạch này, nghiêm túc mà nói, anh cảm thấy hắn thực ra cũng chưa đến cấp độ cửu đạo ám kình, nhưng cũng không còn kém quá nhiều nữa, hắn đã có được sức mạnh của tầng công lực này rồi.  

Đặc biệt là Đỗ Trạch lớn tuổi hơn anh rất nhiều, công lực cũng vô cùng thâm hậu.  

Chính vì vậy, Diệp Phàm muốn giết hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng gặp khá nhiều khó khăn.  

Hơn nữa, mới sáng sớm ngày hôm nay anh vừa công phá, vẫn chưa kịp củng cố lại.  

“Ha ha, thắng làm vua, thua làm giặc, tôi không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ ở đây cả!”