*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa mới xuống máy bay, khí hậu đặc biệt khác hoàn toàn với thành phố Cảng, từ đằng xa Diệp Phàm đã thấy Tống Râu dẫn theo vài người đứng chờ ở ngoài cửa.
“Diệp Phàm…”
Advertisement
“Anh Tống…”
Sau vài câu chào hỏi, Diệp Phàm lên một con xe địa hình, đi thẳng ra ngoại thành thành phố, ngồi hơn năm tiếng đồng hồ xe mới đến một cái thôn làng.
Advertisement
Thôn làng không lớn, chỉ khoảng hai mươi hộ gia đình, hơn nữa chỉ còn lại người già.
“Anh Tống, người này là Diệp Phàm mà anh kể sao?”, vừa cùng Tống Râu bước vào một căn nhà gỗ, một người đàn ông cao to đứng dậy đón.
Người đàn ông cao gần một mét chín, thân hình vô cùng lực lưỡng, trên lưng đeo hai khẩu súng, trông vẻ vô cùng hung hãn.
“Khôi Hùng, đây là Diệp Phàm, đừng coi vẻ cao to như gấu của em, có khi không phải đối thủ của Diệp Phàm đâu…”, Tống Râu ha hả cười lớn.
“Hừ, vậy cũng phải đánh mới biết được!”
Trong mắt Khôi Hùng ánh lên tia khinh thường, với cái thân hình nhỏ con của Diệp Phàm thì khéo anh ta ra một đấm là đánh chết.
Những người này quanh năm buôn bán ngọc thô, đều là kế sinh nhai đổ máu đổ mồ hôi, bây giờ viên ngọc quý giá của anh bị cướp mất, nếu Diệp Phàm không thể khiến họ nể phục, thì sợ rằng rất khó mà cùng tham gia hành động cướp ngọc về.
Diệp Phàm cười thản nhiên: “Đồ to con, có muốn đánh một trận không? Nếu trong vòng ba chiêu không đánh ngã anh, tôi sẽ rời khỏi đây!”
“Láo xược!”
Khôi Hùng nổi trận lôi đình, bàn tay to như cái quạt hương bồ đánh thẳng vào ngực của Diệp Phàm, xung quanh vang lên tiếng hô lớn.
Diệp Phàm cười nhạt, không một chiêu thức dư thừa, cứ vậy đưa tay đánh vào lòng bàn tay của Khôi Hùng.
“Bịch”.
Khôi Hùng hơn một trăm cân bị đánh lùi về sau, lòng bàn tay đau dữ dội, giây tiếp theo Diệp Phàm kề sát tới, đá một cước vào bụng Khôi Hùng.
Khôi Hùng cứ thế bị đá bay lên, đập mạnh vào cột nhà gỗ, cả cây cột