*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ai muốn rời đi cả, tất cả mọi người đều không ngờ rằng trận chiến cuối cùng này lại là một cuộc chiến sinh tử trong lồ ng sắt!
Đến cả Thượng Quan Diên Vũ chuẩn bị đưa ba tên người Tịch rời đi cũng bị đám người Tịch yêu cầu ở lại, muốn được nhìn thấy Diệp Phàm chảy máu me be bét thất bại tại chỗ.
Phía bên kia, đám người Hoắc Thanh Thanh cũng vô cùng lo lắng, trước khi đến đây bọn họ cũng không biết Diệp Phàm muốn thi đấu sinh tử trong lồ ng sắt.
Advertisement
Ở một góc nào đó, một cô gái xinh đẹp đơn độc ngồi một mình, nhìn Diệp Phàm trên võ đài đầy trìu mến.
Tần Tiểu Điệp, cô ta cũng tới đây, cô ta không hề chào hỏi ai, chỉ yên lặng đứng quan sát từ xa.
Advertisement
“Ê thằng Hoa Hạ, tao sẽ gi3t chết mày, hai trăm triệu tệ tiền thù lao, mày cũng rất đáng giá đó!”
Trên võ đài, Khum Pha li3m khóe miệng, nhìn vào Diệp Phàm và nói, giọng nói còn mang theo sự tham vọng khát máu.
Diệp Phàm nhếch miệng cười nói: “Mày mới đáng giá đó, đáng giá cả tỷ, xem ra tao mới là người không bằng nổi mày”.
Khum Pha nở một nụ cười lớn, cả người lập tức biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Tới lúc xuất hiện, đã phi đến ngay trước mặt của Diệp Phàm, dùng cùi chỏ húc vào cằm của anh.
Diệp Phàm vẫn không hề sợ hãi, anh phất tay đẩy mình lùi về sau, lúc này anh không đối đầu với Khum Pha mà nương sức lực của gã ta mà lui về phía sau.
“Sợ rồi à?”
Khum Pha cười chế nhạo, có điều vẻ mặt của gã ta rất nghiêm túc.
Trong chiến đấu, đầu tiên chính là cuộc chiến tâm lý, nếu như Diệp Phàm đã mất đi ý chí chiến đấu, vậy thì trận chiến sinh tử này cũng không cần phải đấu nữa.
Khum Pha tiếp tục ra tay, cú đánh ở đầu gối lần này làm cho Diệp Phàm ngã xuống nhưng anh cũng không hề bị thương mà thuận thế đứng lên, lộn nhào một vòng ra sau và đứng vững trên thanh lan can sắt.
Ngay bên cạnh anh là những hàng gai sắt, nếu như anh ngã xuống, chẳng cần Khum Pha động thủ, chắc chắn anh sẽ bị đâm thành tổ ong,
Những người đang háo hức dõi theo trận chiến cũng vô cùng bất ngờ, đây dường như không giống với phong cách của Diệp Phàm, khi đánh người Tịch, Diệp bá đạo và khí phách giống như một con gấu hiếu chiến.
Bây giờ anh dường như đang né tránh hết cú đánh này đến cú đánh khác, lẽ nào sau khi trải qua hai trận đánh anh đã không còn sức.
Rất nhiều người đều đang hi vọng Diệp Phàm có thể sống sót, dù sao Diệp Phàm cũng đánh bại hai tên người Tịch kia, còn tên Khum Pha này lại là người Thái Quốc.
Về tình hay về lý thì họ cũng đều hi vọng rằng Diệp Phàm sẽ thắng, bởi vì nếu như thua cũng đồng nghĩa với việc phải chết.
“Này tên Hoa Hạ kia, đây là một trận chiến sống còn, mày đang cố gắng kéo dài thời gian để được sống lâu hơn chút sao?”
Khum Pha đứng trên võ đài, lạnh lùng nói nhưng không hề tấn công ngay lập tức.
“Ha ha, sao mày không nói ra là hãy để cho mày