*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bà là mẹ của Hàn Tuyết, cũng là mẹ của tôi, tính cách kiêu ngạo và ác độc không biết lẽ phải, bình thường tôi đã nhịn bà thì không nói làm gì, bà lại còn tự cao tự đại, đến con gái người ta mà bà còn đánh, dám mở miệng ép chúng tôi ly hôn, có ai làm mẹ như bà không?”
“Bà bị tôi đánh ở đây là để bà nhớ cho kĩ, nếu như ra ngoài mà bị người ta đánh, có bị đánh chết cũng không ai thương xót bà đâu!”
Advertisement
Diệp Phàm ăn nói hùng hồn, anh phát hiện anh không thể chịu đựng được Lưu Tú Cầm nữa, nếu không gia đình này sẽ loạn mất.
Lần này nếu như bỏ qua cho bà ta, sau này chị Hạ sẽ không thể làm việc ở đây, sẽ bị Lưu Tú Cầm áp bức cho đến chết.
Advertisement
“Mày…mày đúng là cái loại ăn cháo đá bát, mày dám nguyền rủa tao chết đi…”
Lưu Tú Cầm tức giận run lên, đẩy Hàn Tại Dần ra: “Cái thằng khốn vô ơn bạc nghĩa này vì người ngoài mà đánh cả vợ ông đó, ông mau lại đó đi, đánh nó đi, không nhờ được con gái, mà đến người chồng phế vật như ông cũng không làm gì được, tôi chết đi cho xong…”
Lưu Tú Cầm nổi loạn, Hàn Tại Dần cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù sao ông ta cũng đang đứng trước mặt người ngoài.
Thế nhưng, ông ta cũng không còn cách nào khác, đành phải nói: “Diệp Phàm, hay là bỏ đi, cậu đã đánh bà ấy hai cái rồi, cậu ra tay còn rất nặng nữa…”
“Cái loại vô dụng, đây không phải chuyện ra tay nặng hay nhẹ, tôi bảo ông đánh nó đi, đánh nó…”
Lưu Tú Cầm gầm lên, ngồi xổm xuống đất, chửi mắng Hàn Tại Dần.
Hàn Tại Dần cũng bất lực nhìn Diệp Phàm, sắc mặt Diệp Phàm vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: “Bố, không cần quan tâm đến bà ấy, sau này hai người dọn khỏi tòa nhà chính, sống ở đây là được, cũng không cần xin lỗi nữa!”
Vừa nói xong, Hàn Tại Dần đã lập tức nóng ruột, ông ta còn đang chuẩn bị mời đám bạn cũ đến chơi để thể hiện mình là người giàu có, nếu như sống trong cái tòa nhà dành cho người giúp việc này thì đúng thật là mất mặt.
“Tú Cầm à, bà mau xin lỗi đi, cũng đâu có mất miếng thịt nào…”
Sắc mặt Lưu Tú Cầm lập tức thay đổi, đang định mắng chửi thì Hàn Tại Dần đã nói: “Nhà họ Lưu của bà cũng sắp đến đây rồi, bà có thể đón tiếp họ ở đây được sao?”
Giọng nói không lớn nhưng lại như sét đánh ngang tai khiến Lưu Tú Cầm sửng sốt.
Hàn Tại Dần đã nhắc Lưu Tú Cầm vào hôm đầu tiên đến sống, Lưu Tú Cầm vội vã gọi về cho nhà của mình bảo họ đến tham quan, giữ thể diện cho mình.
Nếu bây giờ mà chuyển đến sống ở phòng cho người giúp việc, đến lúc đó, nhà bà ta đến thì mặt mũi của bà ta mất sạch.
“Tú Cầm, xin lỗi đi, nhịn một chút…”, Hàn Tại Dần lại nhắc nhở.
Lưu Tú Cầm liên tục biến sắc, bà ta đứng dậy cắn răng nói: “Sương Nhi, tôi xin lỗi, tôi không nên đánh cháu…”
Hạ Sương Nhi xua tay: “Đừng cô ạ, cháu cũng có lỗi…”