Phá Quân Mệnh

Chương 225




Khuất nhục đến mức không thể tưởng tượng, hắn ta đường đường là Diêm Thiết Sơn, ai ở thành phố Cảng này dám làm vậy với hắn ta?  

Mấy trăm đàn em dưới trướng không phải là vô dụng.  

Nhưng hắn ta biết có uy hiếp hơn nữa cũng không thể đánh hạ được Diệp Phàm.  

“Mày đợi đấy, vào đến địa bàn của tao rồi mà vẫn để mày ngạo mạn như vậy, Diêm Thiết Sơn tao sẽ xuống dưới lòng đất đào quặng!”  

Advertisement

Đè nén cơn giận xuống, Diêm Thiết Sơn mới gọi điện thoại.  

Hôm nay nhất định phải dạy cho Diệp Phàm một bài học khó quên. Dù có đánh chết Diệp Phàm, hắn ta cũng không sợ, ném xuống hầm mỏ sâu hàng trăm mét, ai có thể tra ra được là hắn ta đã làm chuyện này!  

Advertisement

Nhìn lại Diệp Phàm, anh thật sự đã nhắm mắt rồi.  

“Khò…”  

Nửa phút sau, tiếng ngáy ngủ say vang lên từ mũi Diệp Phàm.  

Ngủ rồi?  

Cứ thế mà ngủ rồi à?  

Diêm Thiết Sơn và ba vệ sĩ riêng nhìn nhau, chúng đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương.  

Nhưng không lâu sau, vẻ kinh ngạc của Diêm Thiết Sơn bị sự tức giận bao phủ, cánh tay hắn ta khẽ run vì tức giận.  

Hắn ta không thể nào nhịn được sự sỉ nhục xem thường mọi thứ này.  

Nhưng trước khi đàn em đến, hắn ta lại không dám quấy nhiễu Diệp Phàm, ngộ nhỡ Diệp Phàm cáu gắt khi vừa ngủ dậy, lấy hắn ta làm vật tế thì gay go.  

Diệp Phàm thật sự rất mệt, cả ngày cứ phải chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ, lát nữa còn một trận đánh nữa, chợp mắt một lúc nhưng không ngờ khiến Diêm Thiết Sơn tức đến nỗi giậm chân.  

“Ầm ầm…”  

Gần mười phút sau, bên ngoài có tiếng ồn ào của ô tô, cả tòa nhà bỗng chốc trở nên ầm ĩ.  

Diêm Thiết Sơn gọi đội bảo vệ mỏ quặng của đàn em lên tầng bảy. Trừ những người bắt buộc phải ở lại duy trì trật tự thì hắn ta đều gọi đến hết.  

Có hơn mười chiếc xe các loại chạy đến, những người này ai cũng cầm gậy gộc, ống thép, thậm chí có người còn cầm theo cả những thứ được bọc giấy báo.  

Đôi khi để lộ ra một chút là có thể nhìn thấy con dao thép lóe sáng ở bên trong.  

“Đại ca, bọn em đến trợ uy…”  

“Đại ca, bọn em đến trợ uy…”  

“Đại ca, bọn em đến trợ uy…”  

Hơn một trăm người, mỗi bước đi đều hô hoán một câu, gậy gộc trong tay gõ mạnh lên mặt đất gây lên tiếng vang.  

Diêm Thiết Sơn trở nên kích động, hắn ta nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất gõ mạnh trên mặt bàn thủy tinh bên cạnh.  

Chiếc bàn thủy tinh làm bằng kính cường lực bỗng chốc vỡ tan tành: “Thằng oắt con, các anh em của bố mày đến rồi. Mẹ kiếp, mày bớt giả vờ đi, mau đứng dậy!”  

Khí chất giang hồ của Diêm Thiết Sơn trở nên hùng mạnh, tuy đã là ông chủ mỏ quặng có tài sản mấy tỷ nhưng khí phách trùm xã hội đen vẫn không thay đổi.  

Diệp Phàm từ từ mở mắt ra, nhìn thấy đằng sau Diêm Thiết Sơn đã có một đám người.  

“Các anh em, đều lên hết cho tao, đánh gãy một cánh tay thưởng một trăm ngàn, một cái chân thưởng hai trăm ngàn…”, Diêm Thiết Sơn hô lớn.