Phá Quân Mệnh

Chương 209




Lý Thế Hằng lấy điện thoại ra gọi cho Tống Râu, phải gọi tới ba lần mới cho người bắt máy.  

“Anh Tống, tôi là Diệp Phàm”.  

Trong khu rừng biên giới Hoa Hạ - Myan, Tống Râu đang cùng một nhóm người bàn bạc công chuyện. Bọn họ mặt người nào người mấy còn chưa khô máu, xem ra vừa mới trải qua một cuộc chiến.  

Advertisement

Nghe người gọi tới tự xưng là Diệp Phàm, Tống Râu có chút áy náy nói: “Diệp Phàm, không ngờ lại là cậu, chắc phải một thời gian nữa mới có thể đi Trung Hải cắt đá được...”  

Advertisement

Diệp Phàm bình thản, hỏi thẳng: “Anh Tống, bên trong viên đá của anh có phải là có Linh Nhũ không?”  

“Cũng không chắc, trong quá trình vận chuyển bị người ta tập kích, con bà nó...”, Tống Râu bực mình chửi một tiếng, do nghiến răng nghiến lợi một hồi nên ảnh hưởng đến vết thương trên mặt ông ta.  

“Anh Tống, có lẽ tôi có thể giúp anh”, Diệp Phàm xúc động nói.  

Tống Râu không hề ngạc nhiên khi nghe Diệp Phàm nhắc tới Linh Nhũ, chứng tỏ ông ta cũng đã từng nghe qua về thứ này, cho nên ít nhiều cũng sẽ biết được vài thứ.  

Đầu dây bên kia, Tống Râu không trả lời ngay mà trầm ngâm một hồi, mặc dù tin khả năng của Diệp Phàm.  

Song chỉ có điều nếu mời Diệp Phàm tham gia cùng, thì ắt sẽ phải chia một phần cho Diệp Phàm, mà loại kỳ thạch đó chắc chắc sẽ được giá trên trời.  

Diệp Phàm cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ câu trả lời của Tống Râu. Năm sáu phút sau, Diệp Phàm chợt nghe thấy tiếng cãi nhau bên kia đầu dây, nghĩ bụng không biết có phải là đang thảo luận xem có nên cho anh tham gia cùng hay không.  

Qua một lúc sau mới nghe thấy tiếng Tống Râu, nói: “Diệp Phàm, tôi cứ nói trước thế này nhé, nếu như cậu muốn tới giúp, thì cậu cũng chỉ nhận được hai phần thứ bên trong viên đá, hy vọng cậu hiểu cho tôi”.  

Tống Râu không chút khách khí nói thẳng. Người như ông ta bình thường có gì nói đấy, ghét nhất vòng vo giả tạo.  

“OK!”, Diệp Phàm lập tức đồng ý.  

Anh cứ đồng ý trước, còn nếu tới lúc đó chỉ dựa vào một mình anh mà đoạt được viên đá, thì việc có cần đòi thêm hay không thì lại là chuyện khác.  

“Vậy được, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, nếu cậu định tới thì đi cố gắng đến sớm, tốt nhất là trong vòng một tuần, không thôi bọn họ xuất cảnh mất”, Tống Râu nói.  

Hàn huyên thêm vài câu, rồi tắt điện thoại, không lâu sau đó có một tin nhắn được gửi tới.  

“Diệp Phàm, cậu thật sự định đi tới biên giới sao?”, Lý Thế Hằng ngạc nhiên hỏi.  

“Đi một chuyến, mặc kệ có phải là Linh Nhũ hay không, nhưng ắt sẽ có vật kỳ lạ xưa nay hiếm, và đương nhiên giá của nó cũng sẽ không tầm thường chút nào”, Diệp Phàm quyết định phải đi chuyến này.  

Sau khi đi ra khỏi toà cao ốc Lục Hợp, Diệp Phàm không về nhà ngay, anh gọi điện cho Hàn Tuyết, nói trên đường về sẽ rẽ vào siêu thị mua ít thức ăn.  

Cảnh quan trong khu biệt thự số một thành phố Cảng vô cùng tráng lệ, thế nhưng sống trong khu đó cũng có chút bất tiện, vì xung quanh không có siêu thị quy mô lớn nào.  

Đi lòng vòng mười mấy phút, mua được chút thịt bò, trứng, hành, cũng đủ ăn trong ngày.  

Diệp Phàm vừa đi vừa lẩm bẩm, tự hỏi không biết có nên xây một cái kho bảo quản đồ tươi sống hay không.