Phá Quân Mệnh

Chương 208




"Có cơ hội thì tôi sẽ giới thiệu cho cậu. Mỗi một thế hệ, thuật phong thủy của gia tộc thầy Càn chỉ truyền cho một người, nghe nói kể từ thời Càn Long, thuật phong thủy của nhà họ Càn đã vang danh một cõi rồi", Lý Thế Hằng nói.  

"Thế mới tốt", càng xem, Diệp Phàm càng hài lòng với cách trang trí này, thực sự là rất tài tình, Lý Thế Hằng bỏ mười triệu này đáng lắm.  

Advertisement

Bọn họ ngồi xuống, trò chuyện được một lát, Diệp Phàm mới nói: "Chiếc BMW mà anh đưa tôi bị tông hỏng rồi, cho dù sửa thì e rằng cũng sẽ trục trặc nhiều, anh nói đi, bao nhiều tiền để tôi trả".  

Lý Thế Hằng hơi sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay, có vẻ không được vui cho lắm: "Diệp Phàm, cậu nói gì vậy, chỉ là một chiếc xe mà thôi, cậu khách khí quá rồi đấy. Cậu nói gì thì tôi cũng không lấy tiền của cậu đâu".  

Advertisement

"Trong gara của tôi có cả đống xe, tôi còn không đi hết ấy chứ. Lát nữa cậu thích cái nào thì cứ việc lái đi", Lý Thế Hằng vô cùng hào phóng.  

Diệp Phàm cười to, anh biết một chiếc xe thực sự không đáng là gì với Lý Thế Hằng.  

"Phải rồi, Tống Râu đâu? Tôi tìm ông ta tới Trung Hải tìm đá với tôi", Diệp Phàm hỏi.  

Vốn dĩ sau buổi đấu giá ngầm lần trước, Diệp Phàm đã hẹn với Tống Râu là sẽ tranh thủ thời gian tới thị trường cược ngọc lớn ở Trung Hải để tìm đá, xem có gặp may cắt ra được miếng ngọc nào không.  

Nào ngờ đã nửa tháng trôi qua rồi mà vẫn không có một tin tức nào cả.  

"Haizz, Tống Râu gặp chuyện rồi. Bọn họ phát hiện một tảng đá cược ngọc xịn ở biên giới giáp ranh giữa Hoa Hạ và Miến Điện, gõ vào mặt ngoài sẽ nghe thấy tiếng nước. Đó là một tảng đá lạ, nhưng lại bị kẻ khác để mắt tới rồi đoạt mất trên đường vận chuyển. Tống Râu là một trong số những người có quyền quyết định, mười ngày trước đã tới đó rồi".  

Nghe Lý Thế Hằng nói vậy, Diệp Phàm nhíu mày lại. Gõ vào đá cược ngọc mà có tiếng nước thì không thể nào, trừ khi trong đó không phải là nước.  

"Linh Nhũ!"  

Trái tim Diệp Phàm đập mạnh một cái. Anh từng nghe thầy nói rằng sau mấy tỷ năm tiến hóa, trên trái đất có rất nhiều những thứ khó có thể tưởng tượng được.  

Ở một vài nơi ngập tràn linh khí, một số tảng đá đã được nuôi dưỡng vô số năm sẽ sinh ra một loại chất lỏng, chất lỏng ấy rất kỳ lạ, nghe đồn là có công hiệu "khải tử hồi sinh".  

Đương nhiên, nói như thế thì hơi khoa trương, nhưng theo những gì dã sử ghi lại, năm đó khi sáu nước hỗn chiến, quân Tần từng phát hiện ra lại khoáng thạch như thế, phá đá ra thì thấy có khói trắng bốc lên.  

Sau khi các thương binh uống chất lỏng trong đó, bất kể vết thương nặng đến mấy, chỉ cần còn thở thì vẫn có thể cứu được, hơn nữa còn khỏe mạnh như người bình thường, không để lại di chứng.  

"Diệp Phàm, có phải cậu nghĩ tới điều gì rồi không?", thấy vẻ mặt của Diệp Phàm nghiêm túc như thế, Lý Thế Hằng vội vàng hỏi.

Diệp Phàm suy nghĩ một hồi, rồi nói thẳng suy nghĩ của mình cho Lý Thế Hằng nghe.  

Nghe xong Lý Thế Hằng lấy làm kinh ngạc, không thể tin nổi, nói: “Diệp Phàm, cậu không nói đùa đấy chứ, chuyện này cùng lắm cũng chỉ được coi như truyền thuyết mà thôi, làm gì có chuyện trong tảng đá lại có thể có loại chất lỏng gì đó chứ, không thể nào...”  

Không phải Lý Thế Hằng không tin, mà ông ta chỉ thấy chuyện này quá hoang đường. Diệp Phàm cũng chỉ cười mà không gì thêm, bởi có những chuyện không phải ai cũng có thể được biết.  

Tin là thật thì nó sẽ là thật, còn đã không tin thì nói thế nào cũng vô ích, cho nên không cần phải cưỡng cầu ép buộc.  

“Đúng rồi, có thể liên hệ được với Tống Râu không, tôi có vài chuyện cần hỏi ông ta”, Diệp Phàm nói.