Phá Quân Mệnh

Chương 1770




Bóng người Âu Dương Vô Nhai di chuyển với tốc độ nhanh như luồng điện, đến mức đạt tới cực điểm, đỡ lấy hai người trong vòng tay.  

“Phế vật!”  

Sau khi bắt trong tay rồi kiểm tra một lượt, Âu Dương Vô Nhai mới lạnh lùng nói một câu, vứt hai người họ xuống đất.  

Hai người này co giật, máu tươi tanh hôi không ngừng chảy ra, rõ ràng là không thể sống lâu nữa.  

“Kẻ kia, giết người bảo vệ quan tài của tôi, anh to gan lắm!”, Âu Dương Vô Nhai nhìn Diệp Phù Sinh u ám nói.  

Ông ta mặc trường bào mỏng manh, hai mắt trũng sâu, gương mặt gầy gò như chỉ phủ một lớp da, trông rất đáng sợ.  

“Tiền bối Vô Nhai, tôi là Thiên Vạn Thịnh!”, Thiên Vạn Thịnh do dự chốc lát, nhưng vẫn đứng dậy chắp tay hành lễ với Âu Dương Vô Nhai.  

Có điều ông ta không nói mấy lời thừa thãi, nếu đã nói mời Diệp Phù Sinh tới nhà họ Thiên làm khách, vậy thì sẽ không giúp nhà Âu Dương tiếp tục đối phó Diệp Phù Sinh nữa.  

“Tông sư nhà họ Thiên?”, Âu Dương Vô Nhai nhìn Thiên Vạn Thịnh hờ hững nói.  

“Đúng vậy, nhiều năm không gặp, tiền bối vẫn phong độ như xưa”, Thiên Vạn Thịnh nịnh hót.  

“Ha ha ha, phong độ như xưa, câu này tự anh có tin không?”, Âu Dương Vô Nhai u ám cười.  

Thiên Vạn Thịnh giật mình, không đợi ông ta trả lời, Âu Dương Vô Nhai phẩy tay: “Đi đi, không cần đa lễ”.  

Thiên Vạn Thịnh thở phào một hơi, Âu Dương Vô Nhai lại nhìn Âu Dương Ngọc Quân, ánh mắt trở nên âm hiểm: “Nghịch tử, bố cậu đâu?”  

Nhà Âu Dương có rất nhiều chuyện, ông ta đều biết rõ, chỉ là ông ta không cần thiết phải ra mặt mà thôi.  

Lần này là do Diệp Phù Sinh quá mạnh, nếu còn không ra thì có thể nhà Âu Dương sẽ bị tiêu diệt mất.  

Âu Dương Ngọc Quân bị Âu Dương Vô Nhai nhìn chằm chằm, trong lòng có phần lo lắng, không còn cách nào khác, Âu Dương Vô Nhai này mạnh quá.  

“Hừ, liên quan gì tới ông, không ngờ ông vẫn chưa chết!”, Âu Dương Ngọc Quân cắn răng hừ một tiếng rồi bực tức nói.  

“Hơ hơ, đúng là đồ bất hiếu, không có tôi thì hôm nay nhà Âu Dương sẽ bị tiêu diệt, cậu dám phản bội gia tộc, vậy thì tôi sẽ lấy mạng cậu!”  

Âu Dương Vô Nhai hiểm độc nói.  

“Nói trước bước không qua, cẩn thận chút nữa chú Diệp bổ đôi đầu ông!”, Âu Dương Ngọc Quân hăm dọa.  

Cậu ta vô cùng sùng bái Diệp Phù Sinh, đó là thần tiên trong lòng cậu.  

“Nhóc Ngọc Quân, đừng nói chú Diệp biến thái như vậy, chú sợ bẩn tay lắm!”, Diệp Phù Sinh quay đầu nhìn cậu ta, cười nhạt.  

“Đồ ngông cuồng, cho dù lão tổ nhà họ Diệp của anh có mạnh hơn nữa, đứng trước mặt tôi cũng không dám hỗn láo như vậy!”, Âu Dương Vô Nhai lạnh lùng nói.  

Lão tổ nhà họ Diệp?  

Mọi người nhìn phía Diệp Phù Sinh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.  

Nhà họ Diệp là một trong năm gia tộc lớn ở thủ đô, trong mắt người thường thì vô cùng hùng mạnh.  

Nhưng trong mắt các thế lực như họ thì nhà họ Diệp chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi.  

Nhưng bây giờ xuất hiện một Diệp Phù Sinh khiến bọn họ không dám coi thường.  

Một người có thể giết chết tông sư, có thể cản vạn quân, không ai dám coi nhẹ nhà họ Diệp nữa!  

Mà giờ đây lại xuất hiện một lão tổ, nhà họ Diệp này là thần thánh phương nào vậy?  

Đến Thiên Vạn Thịnh lớn tuổi cũng phải chau mày, lộ vẻ khó hiểu.  

“Ông chắc chắn chứ?”  

Diệp Phù Sinh cười kỳ quái: “Nếu ông ấy đứng đây ông còn dám nói vậy không?”