Ông ta không thể đánh thắng Diệp Phù Sinh thì sao phải tự làm khổ mình?
Ông ta sống bao nhiêu năm, tất nhiên không phải người thích tự làm khổ mình, bất cẩn một cái là bị đánh chết hay đánh cho tàn tật, ông ta còn muốn sống thêm vài năm!
Lời ông ta nói khiến Âu Dương Thái Hồng kinh hồn bạt vía, không ngờ Thiên Vạn Thịnh lại từ chối không dám đánh với Diệp Phù Sinh.
Ông ta không dám ra tay vậy thì hiển nhiên Trần Thông cũng sẽ không lên tiếng.
Dù sao thì Thiên Vạn Thịnh là người mạnh nhất trong ba tông sư.
Đầu voi đuôi chuột, ông ta hao tâm tổn sức lắm mới mời được ba vị tông sư võ đạo tới làm chỗ dựa, không ngờ lại diễn ra cảnh này.
“Khí thế nhà Âu Dương đã tắt rồi sao?”
Âu Dương Thái Hồng tin tưởng học thuyết của Hoàng Lão, ý nghĩ này từ đáy lòng dâng lên khiến toàn thân ông ta chấn động, lập tức đổ mồ hôi hột.
“Không đánh thì ông tìm tôi làm gì?”, Diệp Phù Sinh liếc nhìn ông ta, ông ta biết người này, nhà họ Thiên là gia tộc lớn mạnh nhất ở Tây Nam.
Thiên Vạn Thịnh là tông sư thành danh từ lâu, đương nhiên ông ta từng nghe nói tới cái danh ấy.
“Tôi đây muốn mời ông tới nhà họ Thiên làm khách, không biết có được nể mặt không?”, Thiên Vạn Thịnh vô cùng khách sáo nói.
“Làm khách?”
Diệp Phù Sinh cau mày: “Hình như chúng ta không có thân quen lắm thì phải?”
“Tôi biết, nhưng chúng tôi có một tin, có lẽ có thể giúp ích cho thương thế của bà nhà!”, Thiên Vạn Thịnh nói ý.
Diệp Phù Sinh híp mắt, gật đầu bảo: “Được, san bằng nhà Âu Dương xong tôi sẽ đi với ông!”
Thiên Vạn Thịnh ngẩn người, lưỡng lự nói: “Ông Diệp, không biết tôi có thể làm người trung gian hóa giải ân oán hai bên được không?”
Có thể giúp đỡ đến cùng thì sẽ giúp, dù sao quan hệ giữa ông ta và nhà Âu Dương rất tốt.
Lời nói của ông ta làm Âu Dương Thái Hồng kích động, nếu có thể hóa giải ân oán thì ông ta sẽ bảo đảm, sau này không gây chuyện với Diệp Phàm nữa.
Thậm chí còn không từ giá nào để làm Diệp Phù Sinh bớt cơn giận.
Ánh mắt Diệp Phù Sinh rét căm căm, lạnh lùng nói: “Nếu ông cản tôi, tôi sẽ giết ông!”
Nếu ông muốn cản, tôi sẽ giết ông!
Lời nói lạnh thấu xương thấu tủy khiến tim gan Thiên Vạn Thịnh giật thót một cái.
Thiên Vạn Thịnh đành cười ảo não, vội phẩy tay: “Lão già tôi đây không sợ, nhưng mà…. Haiz…”
Thiên Vạn Thịnh chắp tay lùi bước, khi đến bên cạnh Âu Dương Thái Hồng: “Thái Hồng, bảo tộc trưởng của ông mau về đi, chuyện này tôi không giúp gì được rồi!”
Thiên Vạn Thịnh lộ vẻ áy náy, nhanh chóng chắp tay xin lỗi.
Âu Dương Thái Hồng không dám lên mặt liền tỏ ý hiểu rõ
Lúc này trong lòng ông ta thấy uất ức đến phát khóc, vốn mời ba vị tông sư tới, cộng thêm tộc trưởng Âu Dương sắp về.