Phá Quân Mệnh

Chương 175




Chung Dật Phi hung ác nói: “Nếu đã vậy thì tại sao tôi phải bỏ qua cho hắn ta. Cô yên tâm, tôi sẽ không giết hắn ta đâu, tôi sẽ đánh gãy tay chân của hắn để cả đời này hắn ta chỉ có thể ngồi xe lăn!”  

Gã ta vứt dứt lời, rất nhiều người khẽ chấn động, thương hại nhìn Diệp Phàm.  

Thậm chí họ còn tưởng tượng đến cảnh Diệp Phàm co mình lại hét thảm thiết trên mặt đất. Chỉ cần không động đến Hoắc Thanh Thanh, nhà họ Hoắc không thể làm gì Chung Dật Phi được!  

Advertisement

Ngay lúc nào, Diệp Phàm sờ mũi nói:  

“Tôi đã đồng ý cho anh đánh gãy tay chân tôi à?”

Advertisement

Đột nhiên tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm.  

“Thằng nhãi ranh này là ai? Lẽ nào nó chưa từng nghe tới cái tên Chung Dật Phi sao? Mà có không biết Chung Dật Phi, thì cũn g phải biết tới nhà họ Chung chứ”.  

“Nói không sai, nhà họ Chung tuy không phải vọng tộc có gốc gác ở thành phố Cảng, nhưng cũng uy nghị một vùng, có người đứng đầu một dòng họ nào nhìn thấy ông cụ nhà họ Chung không phải cung kính chào một tiếng ‘Chung Quốc Thủ’!”  

“Đúng thế, ‘Chung Quốc Thủ y võ song tu’, có địa vị cao, dù anh có tiền có quyền đi nữa, ốm nằm ra đấy không phải cũng chết sao, vả lại có nhà nào ở thành phố Cảng này không mang ơn nhà họ”.  

“Tên này tưởng rằng được con gái nhà họ Hoắc chống lưng thì có thể không coi ai ra gì hả, chỉ cần không đụng tới con gái nhà họ Hoắc, còn nhè thằng nhãi này ra đánh thì nó cũng chỉ biết đứng đấy chịu đòn”.  

...  

Khi thấy bên đó đông vui náo nhiệt, không ít người liền kéo tới xem, mỗi người một câu vô hình đã làm tăng uy thế cho nhà họ Chung.  

Những lời ra tiếng vào này đã doạ mấy người không biết gì ngây người ra, những tưởng sẽ có trận quyết đấu kịch liệt, nhưng xem ra đây chỉ là trận phô trương áp chế từ một phía.  

Nghĩ tới đây, không ít người cười nhạo Diệp Phàm.  

“Thằng nhãi ranh, nghe thấy chưa? Đấu với tao, chẳng khác nào trứng chọi đá, mày có tư cách gì mà đấu với tao?”, Chung Dật Phi liếc mắt nhìn và nói.  

“Bây giờ quỳ xuống xin lỗi và chủ động chia tay với Thanh Thanh, tao sẽ tha cho mày lần này, bằng không...”, Chung Dật Phi dừng lại không nói hết ý, Lê Tuấn liền bước lên một bước, liếm môi, ánh mắt hắn trông vô cùng dữ tợn.  

Vẻ mặt của Hoắc Thanh Thanh lúc này rất khó coi, cô ta cũng bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Chung Dật Phi, anh muốn đối đầu với nhà họ Hoắc chúng tôi sao?”  

“Không không không... cô hiểu lầm rồi, hai nhà Hoắc, Chung có quan hệ sâu sắc, tôi sao lại muốn đối đầu với cô chứ, tôi chỉ muốn tiêu diệt cái thứ có mắt không tròng mà thôi”, Chung Dật Phi nói xoáy một câu.  

Chỉ cần gã ta không động tới Hoắc Thanh Thanh, thì cho dù có đánh chết Diệp Phàm, nhà họ Hoắc cũng sẽ không thể làm gì được gã ta.  

Giữa các gia tộc sẽ không vì một kẻ không đáng mà trở mặt với nhau, hơn nữa Diệp Phàm cũng chẳng còn có cái tư cách đấy.  

“Anh...”, sắc mặt Hoắc Thanh Thanh càng lúc càng khó coi hơn nữa, chuyện này đã vượt quá dự đoán của cô ta, nếu bọn họ thật sự đánh nhau ở đây, cô ta sợ Diệp Phàm sẽ phải chịu thiệt.  

Hơn nữa, hôm nay cô ta còn mặc đồ dạ hội, không tiện ra tay.  

Diệp Phàm bình thản cười, kéo Hoắc Thanh Thanh về phía bên mình, nhìn cô ta nhẹ nhàng nói: “Cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi, xem người đàn ông của cô xử lý bọn chúng thế nào nhé!”  

Ánh mắt ấm áp, giọng nói trầm ổn, không khỏi khiến trái tim Hoắc Thanh Thanh rung động.  

Tuy biết hai người chỉ đang diễn kịch, nhưng dù nói thế nào, thì cô ta cũng là hoa chưa có chủ.