Phá Quân Mệnh

Chương 174




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không thể nào!”  

Nghe cô ta nói hai người đã sống chung, Chung Dật Phi cũng sắp không nhịn được nữa tức giận hét lên, sắc mặt lập tức trở nên u ám.  

“Thanh Thanh, cậu đừng để tên nhà quê này mê hoặc, mau xin lỗi đi, cậu Chung sẽ tha thứ cho cậu”, Hứa Linh Vi ở một bên hét lên.  

Advertisement

“Hứa Linh Vi, nếu cậu còn muốn sau này làm bạn với mình thì im miệng lại, nếu không cậu tự biết đấy!”, Hoắc Thanh Thanh lạnh lùng nói với cô ta. Cô ta đã khó chịu với Hứa Linh Vi từ lâu rồi.  

Hứa Linh Vi biến sắc nhưng lại không dám nói gì. Chung Dật Phi không dám làm gì Hoắc Thanh Thanh nhưng Hoắc Thanh Thanh lại có thể đối phó cô ta.  

Advertisement

Sắc mặt Chung Dật Phi trở nên u ám, gã ta không ngờ Hoắc Thanh Thanh làm thật như vậy, lửa giận trong lòng không ngừng bùng cháy.  

Nhưng gã ta không dám mạnh tay với Hoắc Thanh Thanh, nếu không đã sớm làm vậy rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.  

Người duy nhất gã ta có thể động vào đó là Diệp Phàm. Gã ta nhìn Diệp Phàm nở nụ cười độc ác: “Thẳng oắt con, mày thật sự muốn chống đối với tao à? Nhận đồ của tao, còn cướp người phụ nữ của tao?”  

“Sai rồi!”, Diệp Phàm lắc ngón tay nói.  

“Nếu còn tiếp tục thì là anh đang chống đối với tôi, còn món đồ này, tôi đã nói rồi là tôi nhận thay cho vợ tương lai của tôi.”  

“Cướp người? Nói vậy càng sai, Hoắc Thanh Thanh vẫn luôn là người của tôi, cướp đâu mà cướp!”  

Giọng nói hờ hững nhưng lại lộ vẻ độc đoán.  

Chung Dật Phi tức đến bật cười, ai trong số những người trẻ tuổi mà dám nói với gã ta như vậy, hầu như cả thành phố Cảng này cũng chẳng có mấy ai, có lẽ chỉ có người nhà họ Thượng Quan mới dám.  

Nhưng người nhà họ Thượng Quan không đáng là kẻ thù của nhà họ Chung!  

Ánh mắt Chung Dật Phi dần hiện lên sự hung ác, cười gằn nói: “Thằng oắt, mày có biết tao là ai không? Mày có tin tao có thể dễ dàng bóp chết mày như chết một con kiến thôi?”  

“Tôi tin nhưng thế thì đã sao?”  

Diệp Phàm sắc bén đối đầu với gã ta, không hề dao động.  

“Sư huynh, để em ra tay bóp chết hắn ta”, Lê Tuấn đứng đằng sau Chung Dật Phi thấp giọng nói, cả người vươn đầy hơi thở tàn bạo, âm trầm nhìn Diệp Phàm.  

“Chung Dật Phi, anh muốn làm gì? Tôi đã nói rồi anh từ bỏ đi, không đáng đâu!”, Hoắc Thanh Thanh quát.  

“Diệp Phàm, chúng ta đi chỗ khác đi”, Hoắc Thanh Thanh nói. Cô ta không ngờ Chung Dật Phi lại còn dẫn theo một người nữa, người này khiến cô ta có cảm giác khó đối phó, cũng là một cao thủ.  

Nếu xảy ra xung đột, hai đánh một, có thể Diệp Phàm sẽ chịu thiệt.  

Cô nhờ Diệp Phàm đến để làm lá chắn chứ không phải để anh bị đánh.  

“Muốn đi à?”  

Chung Dật Phi cười mỉa nói: “Thanh Thanh, nếu cô dứt khoát quan hệ với thằng oắt này thì tôi sẽ để hắn ta đi, nếu không hôm nay hắn ta phải ở lại đây!”