Phá Quân Mệnh

Chương 1736




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vị trưởng lão này nhìn đám người trầm giọng nói.  

Tất cả những người có mặt đều ngậm miệng lại, Âu Dương Thịnh mấp máy môi lại đóng chặt.  

“Trưởng lão Hoài Dân nói đúng, nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất, tôi sẽ liên lạc lại với những gia tộc cùng cường giả có quan hệ tốt với nhà Âu Dương, cho dù là một cường giả tông sư tới, cũng phải khiến hắn có đi mà không có về!”  

Khí thế toàn thân Âu Dương Thái Hồng bạo phát, hơi thở khủng bố khiến chiếc ghế hoa lê ông ta ngồi bị đè ép tới rung lên từng hồi kẽo kẹt.  

...  

Nhà họ Tề, thành Lạc Hà, núi Thập Vạn.  

Hàn Tuyết bị cưỡng chế đưa tới đây, nhà họ Tề rất rộng, có vườn hoa hòn non bộ, đình đài lầu gác được trang trí giống như trong những bộ phim cổ trang.  

Nếu tới dạo chơi, Hàn Tuyết nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng cô lúc này chỉ muốn mau chóng trốn chạy.  

Cô được đưa thẳng đến sân trong nơi Tề Vũ Phi sống hai tên hộ vệ mới buông cô ra.  

“Cô Tề, đây là thứ ông xã tặng tôi, tương lai tôi sẽ báo đáp ân tình của cô”, khuôn mặt Hàn Tuyết tràn đầy khẩn cầu nói.  

“Tôi có nói là muốn thứ này sao?”  

Tề Vũ Phi quay đầu lại, nhìn Hàn Tuyết cười như không cười.  

Hàn Tuyết ngẩn người, sau đó liền phản ứng lại, mang theo ý xin lỗi: “Là tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, cô Tề tất nhiên sẽ không coi trọng loại đồ kém chất lượng này, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của cô Tề!"  

“Ha ha, cô báo ơn, cô lấy cái gì để báo ơn đây?”  

Tề Vũ Phi lại thay đổi sắc mặt, giọng nói tràn đầy châm chọc: “Ngay cả một cái bánh bao cô cũng phải trộm, thì cô có năng lực để đáp đền sao?”  

“Tôi…”, Hàn Tuyết mặt đỏ tía tai, không nói nên lời.  

“Hừ, mặt dây chuyền này của cô, tôi chơi một hồi tự nhiên sẽ trả lại, cô yên tâm rồi chứ?”  

Tề Vũ Phi nhìn mặt dây chuyền phỉ thúy trên cổ Hàn Tuyết, đôi mắt xẹt qua tia tham lam, cô ta thích nhất là sưu tập các loại bảo vật phụ kiện.  

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy loại phỉ thúy như trên cổ Hàn Tuyết, đặc biệt bên trong viên ngọc giống như còn có một dòng nước chảy, khiến cô ta ngứa ngáy muốn chiếm lấy chơi đùa một trận.  

“Cô Tề, cái này thực sự không đáng tiền, cầu xin cô, tôi có thể nấu cơm, giặt quần áo đều được, xin cô đừng lấy thứ này đi....”