*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn chưa biết Diệp Phàm có thể đến hay không, cô ta muốn Diệp Phàm đến vì cô thà chết cũng không muốn lấy Tiêu Mặc Sanh.
Chỉ là thương tích của Diệp Phàm quá nhiều, cô ta sợ anh đến lại xảy ra biến cố không thể lường trước được.
Rầm rầm rầm!
Nháy mắt hai người giơ tay giơ chân đánh nhau, nắm đấm hung dữ nhanh chóng tung ra.
“Ha ha ha… Sư muội Thanh Thanh, cô đang lo lắng trong lòng, không đánh thắng sư tỷ được đâu…”
Phương Dao cười như điên, quyền cước của Hoắc Thanh Thanh rối loạn vô cùng, nhìn thì dũng mãnh nhưng lại xuất hiện rất nhiều sơ hở.
Ngày thường, hai người họ ngang tài ngang sức, thậm chí có đôi khi Hoắc Thanh Thanh mạnh hơn cô ta một bậc.
Nhưng bây giờ tâm trạng Hoắc Thanh Thanh không ổn định, chiêu thức ra tay vô cùng rối rắm.
Chát!
Một cái tát trời giáng đánh vào mặt Hoắc Thanh Thanh, khiến cô ta lảo đảo.
“Hoắc Thanh Thanh, bị ăn tát thấy thế nào, ha ha ha…”, Phương Dao cực kỳ đắc ý.
“Phương Dao, tôi liều với chị!”
“Bát Cực Quyền!”
Hoắc Thanh Thanh thét lên, bật nhảy dựng lên tựa con báo gấm, dáng người mềm yếu đánh một lực ra trông vô cùng mạnh bạo.
“Không được, hôm nay sư tỷ sẽ dạy bảo cô thật tốt, luyện võ cần phải tĩnh tâm…”
Vẻ cao ngạo của Phương Dao khiến Hoắc Thanh Thanh tức tối hét lên.
Tuy biết Phương Dao đang cố ý kích mình, nhưng trong lòng không buông bỏ Diệp Phàm được, khiến tâm tình của cô ta không bất ổn, khó mà khống chế được.
Sau hơn mười chiêu, Hoắc Thanh Thanh bị đánh bay, ngã bật ra sau hơn ba mét.
Phụt!
Hoắc Thanh Thanh ho ra ngụm máu, đòn này của Phương Dao đã dùng toàn bộ sức lực, ác độc cực kỳ, căn bản không hề nể tình đồng môn.
“Hoắc Thanh Thanh, đứng lên đấu tiếp!”
Phương Dao không bỏ qua, nháy mắt đã áp sát tới.
Bịch!