*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bán bộ tông sư tuy chưa phải là tông sư chính thức, thế nhưng khi được kèm theo hai chữ tông sư, nó cũng đã đại diện cho thứ sức mạnh đáng sợ.
Thế nhưng, sức mạnh của bán bộ tông sư, trong mắt Diệp Phù Sinh, chẳng qua cũng chỉ cần ba kiếm mà thôi.
Lâm Khải Sơn ngã vật ra đất, giữa trán của ông ta còn có một vết kiếm dài.
“Bố...”
Lâm Bắc Nhạc toàn thân run lên, không ngờ Lâm Khải Sơn lại bị mất mạng sau ba kiếm.
Lâm Khải Sơn còn chưa dẫn dắt được nhà họ Lâm trở lại thời kỳ huy hoàng, đã trở thành bán bộ tông sư bi đát nhất trong lịch sử, vừa xuất quan đã bị giết chết.
“Lâm Bắc Nhạc, tôi đã từng cảnh cáo ông rồi, nhưng ông không nghe, đấy chính là cái giá cho việc không nghe lời đấy!”, Diệp Phù Sinh lạnh lùng nói.
“Ha ha ha...”
Lâm Bắc Nhạc cười tới mức ứa nước mắt: “Nhà họ Lâm hôm nay khó tránh được hoạ diệt vong, tôi thừa nhận, Lâm Bắc Nhạc tôi thừa nhận rồi!”
Ngay sau đó, Lâm Bắc Nhạc liền hung hăng giơ tay lên, đập vào đỉnh đầu của mình.
Rầm!
Trong nháy mắt, Lâm Bắc Nhạc thất khiếu chảy máu: “Diệp Phù Sinh, ông cũng đừng mong được chết yên!”
Bùm!
Vừa dứt lời, Lâm Bắc Nhạc liền đổ rạp ra đất, không ngờ lão ta lại tự sát.
Diệp Phù Sinh lạnh lùng liếc một cái, cũng không có cử động gì.
Quay người, nhìn những người già và phụ nữ còn lại trong nhà họ Lâm, ông ta quay người rời đi.
“Nhà họ Lâm diệt vong rồi...”
Diệp Phù Sinh vừa rời đi, mấy người già và phụ nữ bắt đầu gào khóc.
Rất nhanh, chỉ trong chốc lát, tin nhà họ Lâm bị tiêu diệt đã lan truyền khắp nơi.
Cả trăm người nhà họ Lâm, ngoại trừ những người già phụ nữ và trẻ nhỏ ra, tất cả đều bị giết sạch.
Lão tổ nhà họ Lâm, bán bộ tông sư, cũng bị chém chết!
Tin tức lan truyền nhanh như chớp, có tin đồn là để báo thù cho Diệp Phàm, có tin lại nói nhà họ Lâm đắc tội với thế lực đáng sợ.
Mỗi người nói một kiểu, bởi vài người nhà họ Lâm còn sống đã vội vàng thu dọn hành lý rời khỏi nhà họ Lâm.
Có người nhiều chuyện còn trèo tường vào trong nhà họ Lâm để xem, chỉ thấy xác chết chồng chất, đầu người lăn lóc khắp nơi.
Thông tin truyền đi rất nhanh, nhà họ Âu Dương ở Tây Nam, sau khi nhận được tin nhà họ Lâm bị tiêu diệt.
Toàn bộ gia tộc như bị rơi vào một màng sương dày.
Âu Dương Thái Hồng đứng trong phòng khách, phía dưới là hai hàng người, ai nấy trông đều đăm chiêu.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Âu Dương Thái Hồng liền cho gọi một đội trưởng lão đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài lần lượt quay trở về gia tộc.
“Đại trưởng lão, nhà họ Lâm ở thủ đô bị diệt vong rồi, chắc chắn có liên quan tới nhà họ Diệp, bước tiếp theo rất có thể sẽ nhắm vào nhà họ Âu Dương chúng ta!”, một trưởng lão vừa được bổ nhiệm liền trầm giọng nói.