“Chú hai, chú ba…”, Lâm Bắc Nhạc cũng nhìn thấy, lập tức gào hét khản giọng.
Đó là em trai ruột của lão ta, con trai của Lâm Khải Sơn, giờ phút này Lâm Khải Sơn không thể bình tĩnh được nữa!
“A!”
Lâm Khải Sơn bạo phát sát khí lạnh lẽo ra tứ phía.
“Diệp Phù Sinh, mày giết con trai tao, mày phải chết!”
Màn đêm buông xuống, ánh trăng màu bạc bao phủ cả mặt đất.
Trong sân nhà họ Lâm, sát khí cuộn trời, ý hận thù tràn ngập khắp nơi.
Vừa xuất quan, liền nhìn thấy đầu của hai người con trai lăn lốc trên mặt đất.
Đả kích quá lớn như xuyên thẳng vào tim, khiến tâm tình điềm tĩnh như nước của Lâm Khải Sơn hoàn toàn vỡ vụn.
Bình tĩnh?
Bình tĩnh cái con mẹ nó mà bình tĩnh, Lâm Khải Sơn bây giờ chỉ muốn giết người, chỉ muốn mang Diệp Phù Sinh ra mà róc sống.
“Lâm Khải Sơn, lão già như ông còn chưa chết sao?”, Diệp Phù Sinh tức giận nhìn Lâm Khải Sơn, lạnh lùng cười nói.
“Hậu sinh, cậu quá ngông cuồng rồi đấy!”
Nghe hai chữ lão già, càng khiến Lâm Khải Sơn tức giận hơn.
Ngay cả Diệp Già Thiên có đứng ở đây cũng không dám vô lễ như vậy: “Hôm nay tôi sẽ thay lão tổ nhà họ Diệp các cậu dạy cho cậu một bài học!”
“Thay ông già đó dạy tôi một bài học?”
Diệp Phù Sinh lạnh lùng cười, giọng cười như thể nghe thấy câu chuyện nực cười nhất thế giới.
Ba mươi tuổi làm trâu làm ngựa, sáu mươi tuổi hoá voi hoá rồng!
Năm mươi tuổi, một tay che cả bầu trời, dẹp yên một cõi!
Hai mươi tuổi, bạch y trượng kiếm, duy chỉ có Diệp Phù Sinh nhà họ Diệp.
Lời này của Lâm Khải Sơn, lộ rõ sự vô tri, lộ rõ sự ngông cuồng của mình, chứ không còn giữ chút thận trọng gì nữa.
“Chết!”
Lâm Khải Sơn hét lớn, khí thế trên người đột nhiên bạo phát, Lâm Bắc Nhạc thấy vậy vô cùng kinh ngạc.
“Quá mạnh!”
Lâm Bắc Nhạc bất giác thốt lên, thời khắc nội lực của Lâm Khải Sơn toát ra, một luồng khí kình cuốn quanh lấy người ông ta.
Khí kình xé toạc không khí, khiến ông ta cảm thấy phần da lộ ra bên ngoài như bị đao cứa vào.
Lâm Bắc Nhạc vội vàng nhảy sang một bên, tránh xa Lâm Khải Sơn một chút.
“Lão tổ, lão tổ...”
Những người nhà họ Lâm vẫn còn sống, từng người một kích động kêu lớn, bởi Lâm Khải Sơn quá mạnh.
Lúc này họ thấy Diệp Phù Sinh chỉ như chiếc thuyền nằm gọn trong tay Lâm Khải Sơn, và có thể bị lật bất cứ lúc nào.
“Diệp Phù Sinh, hôm nay cậu nhất định phải chết, cậu chết rồi, nhà họ Diệp cũng sẽ bị tiêu diệt theo, kể cả có thần tiên tới cũng không ai cứu được đâu!”
Lâm Bắc Nhạc lớn tiếng nói, để lộ rõ cơn phẫn uất của mình.
“Không sai, người nhà họ Diệp đều phải chết, đều phải xuống địa ngục!”
“Tiêu diệt nhà họ Diệp”.