*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Phù Sinh lắc nhẹ đầu: “Một kiếm là chết!”
Soẹt!
Nói đoạn, Diệp Phù Sinh rút kiếm, không có nội lực cường mạnh hóa thành kiếm khí, ra tay vô cùng đơn giản.
Bịch!
Đầu người nọ đứt đoạn bay lên, trên mặt còn mang vẻ kinh hãi, khó hiểu, hắn ta không biết tại sao đầu của mình lại đột nhiên bay lên như thế.
“Chạy đi, mau đi tìm lão tổ…”
Bốn người còn lại chết đứng tại chỗ, một người hoảng hồn quay người bỏ chạy.
Soẹt soẹt soẹt!
Trường kiếm màu đen tuyền lia nhanh, bốn cái đầu liên tiếp bay lên.
Năm người chết trong tích tắc, Diệp Phù Sinh không thay đổi sắc mặt, giống như giết một vài con kiến vậy.
Ông ta nhấc chân, bước qua bậc cửa nhà họ Lâm.
“Nhanh nhanh nhanh, Diệp Phù Sinh đến rồi, mau báo cho gia chủ…”
Trong sân nhà họ Lâm, tiếng hò hét vang lên, Diệp Phù Sinh xuất hiện khiến cho bọn họ hãi hùng tột độ.
“Diệp Phù Sinh, Hồng Dương đã chết trong tay bố cậu, cậu còn muốn thế nào?”, chú ba của Lâm Hồng Dương – Lâm Kiến Đức bước ra rống lên.
Soẹt!
Câu trả lời của Diệp Phù Sinh rất đơn giản, đó là chém một kiếm tới.
“Mẹ kiếp!”
Lâm Kiến Đức gào lớn, cầm đao của mình lên chặn lại.
Rầm!
Một tiếng cực lớn vang lên, đao gãy người chết, Lâm Kiến Đức bị chém đứt đôi người.
Ọe!
Đám người xung quanh ôm bụng nôn khan, mùi máu tanh mũi khiến bọn chúng như chết ngất.
Một đao chém đứt đôi người, sao có thể thần kỳ như vậy?
Thậm chí họ còn không thấy nội lực khuấy động, trong đầu họ thầm dấy lên nỗi tuyệt vọng vô bờ.
Diệp Phù Sinh mạnh như vậy, bọn họ nên làm gì?
Trường kiếm đen cắt qua, Diệp Phù Sinh ra đòn tương tự, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn là sự lạnh lẽo như phủ một tầng băng.
Sau nhà họ Lâm, Lâm Bắc Nhạc đang đứng trước cửa đợi lão tổ nhà họ Lâm – Lâm Khải Sơn xuất hiện, vừa rồi Lâm Khải Sơn đã đưa tin bảo lão đứng đợi bên ngoài.
Việc này khiến Lâm Bắc Nhạc sướng rơn, mối thù giết con, lão ta nhất định phải trả, hơn nữa còn phải dùng mưa máu gió tanh báo thù!
“Ông chủ, không xong rồi, không xong rồi…”
Lúc này một người đàn ông hoảng loạn chạy vội vào.
“Kêu la ầm ĩ còn ra thể thống gì?”
Lâm Bắc Nhạc trách móc, đây là nơi Lâm Khải Sơn bế quan, sao có thể tùy ý làm ồn như thế?
“Ông chủ, Diệp Phù Sinh đến rồi, Diệp Phù Sinh đến rồi…”, gã ta vồn vã đáp, giọng nói còn mang theo sự hoảng loạn.
“Diệp Phù Sinh?”
Lâm Bắc Nhạc tái mét mặt mày, nắm chặt tay lại.