*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Chấn Nam cũng như vậy, hai người họ không giống như Triệu Dũng Mãnh, tỏ ý sẽ giúp đỡ tìm kiếm báu vật để chữa trị cho Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Chấn Hà vẫn trịnh trọng cảm ơn và cũng ghi nhớ ân tình của hai nhà họ.
Nhìn sang bên cạnh, lúc này, ba người bạn của Âu Dương Đạo Vĩ đã bị chặt đứt hai chân và đang bị trói chặt ở bên đó.
Sau khi Tần Cương khống chế được bọn họ thì đã không giết mà giao họ cho Diệp Chấn Hà.
Diệp Chấn Hà cũng không giết họ mà định sẽ giao họ cho Diệp Phàm xử lý.
Diệp Chấn Hà sắp xếp người quét dọn biệt thự nhà họ Diệp, sau đó đi đến bên cạnh La Vũ, nhìn Chu Tình nằm im không động đậy thì cảm thấy vô cùng tức giận.
Bà ta chỉ là một phụ nữ bình thường mà Âu Dương Hải Lâm lại ra tay nặng như thế, ông cụ không biết sau khi Diệp Phù Sinh quay về thì nên nói thế nào với con trai thế nào nữa.
“Ông La, Chu Tình sao rồi?”, Diệp Chấn Hà không biết nên hỏi như thế nào, chết rồi hay vẫn chưa chết?
“Diệp gia chủ, trong tim của bà ấy có một luồng sức mạnh rất kỳ lạ, bây giờ tôi kích thích luồng sức mạnh đó thì có thể tạm thời giữ được tâm mạch của bà ấy”.
“Cũng có nghĩa là, bây giờ bà ấy vẫn chưa chết hoàn toàn, nhưng đã là trạng thái chết lâm sàng, ông có thể hiểu được không?”, La Vũ nói với giọng nặng nề.
“Ý ông nói là người thực vật sao?”
Diệp Chấn Hà kích động hỏi, nếu như là người thực vật thì vẫn còn hi vọng tỉnh lại, ít ra thì cũng không chết.
“Không phải!”, La Vũ lắc đầu.
Diệp Chấn Hà chao đảo, La Vũ tiếp tục nói: “Người thực vật chỉ là không có ý thức nhưng các cơ quan trong cơ thể và tim vẫn hoạt động bình thường”.
“Nhưng nguyên nhân của bà Chu rất phức tạp, hiện tại nhờ luồng sức mạnh đó bảo vệ tâm mạch, bà ấy mới có dấu hiệu của sự sống. Luồng sức mạnh đó đang yếu dần đi, một khi luồng sức mạnh đó biến mất hoàn toàn thì bà ấy cũng không còn nữa”.
“Phù Sinh, nhất định là sức mạnh mà Phù Sinh đã để lại cho nó!”
Diệp Chấn Hà liền nói, ngoài Diệp Phù Sinh ra thì ông cụ không nghĩ ra được còn có ai khác.
“Giống như những gì tôi đang nghĩ, nhưng ngài Diệp hiện đang ở đâu? Tôi nghĩ chắc ông cũng không thể liên lạc được”.
La Vũ cười đau khổ, ông ta rất kính trọng Diệp Phù Sinh, lại còn gọi ông ta bằng “ngài”.
Trong trận chiến này, nhà họ Diệp đã bị tổn thất nghiêm trọng, gần tám mươi phần trăm đệ tử của nhà họ Diệp đã chết và bị thương, có thể nói sức mạnh của cả gia tộc đã bị phá hủy.
Mặc dù cuối cùng họ đã dành phần thắng nhưng đó lại là một kiếp nạn lớn.
Sự căm phẫn, đau đớn và bi thương bao trùm cả gia tộc.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, tin tức nhà họ Diệp suýt bị diệt tộc, Diệp Phàm bị đánh gần chết đã truyền khắp cả giới võ đạo.
Bỗng chốc, dù là các thế lực lớn nhỏ ở thủ đô hay là cả giới võ đạo thì cũng đều đang thảo luận về chuyện này.
Khắp nơi lan truyền đủ lời đồn đoán.