Phá Quân Mệnh

Chương 1691




Người đàn ông lại đưa nội lực vào, ông ta không dám tiến vào quá sâu, chỉ có thể từ từ kiểm tra.  

Quả nhiên hạt giống sức mạnh đó lại đập một lúc.  

“Đập rồi…”  

Người đàn ông còn lại hô lên, ông ta trông thấy mạch đập ở cổ của Chu Tình giật một cái.  

“Có tác dụng rồi, tuy không tốt lắm nhưng có thể thử”.  

Người đàn ông vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lần này tăng thêm lực đi đánh động hạt giống sức mạnh kia, may mà ông ta là bán bộ tông sư, nếu đổi lại là Diệp Phàm chắc chắn không thể làm được như vậy.  

Việc này đòi hỏi phải kiểm soát sức mạnh cực kỳ tinh tế, nếu không chẳng cứu được người, ngược lại sẽ thành giết chết họ.  

Bên kia, theo tiếng hét thất thanh của Âu Dương Nghị, tay trái của lão ta bay lên.  

“Khốn khiếp, khốn khiếp…”  

Âu Dương Nghị đau đớn thét lên, sự đau đớn khiến lão ta run lên bần bật.  

Âu Dương Đạo Vĩ không đứng yên được nữa, thân hình lao vun vút về phía Diệp Phàm.  

“Đồ nhãi nhép, có bùng phát thì sao, vẫn đi vào đường chết thôi!”  

Âu Dương Đạo Vĩ gầm lên, hai người Hắc Long phái đến vẫn ở chỗ đó nghĩ cách cứu Chu Tình, không để ý tới bên này.  

Cơ hội quý giá như vậy phải giết chết Diệp Phàm rồi lập tức rút lui.  

Đây là kế hoạch của Âu Dương Đạo Vĩ, trong mắt ông ta chỉ có giết chết Diệp Phàm thì chuyến đi này mới đáng giá!  

“Lão già chó chết!”  

Diệp Phàm lên tiếng, âm thanh khàn khàn khó nghe, giống như lưỡi cưa điện.  

Nhưng lại chứa đầy sát khí cực kỳ khát máu.  

Âu Dương Đạo Vĩ lao tới, anh không thay đổi đối tượng trực tiếp lên ngăn Âu Dương Đạo Vĩ.  

Mà chém một đao đẩy trường đao của Âu Dương Nghị ra, đánh một chưởng khiến lão ta lùi bước, ngay sau đó anh tiến sát tới, cầm đao Hoàng Tuyền đâm Âu Dương Nghị.  

Bị mất một tay, Âu Dương Nghị đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, đối mặt với đao này của Diệp Phàm, lão ta vội vàng giơ đao chắn ngang.  

Rầm! Âu Dương Nghị lại bị đánh bật ra, Diệp Phàm đạp chân, áp sát lao tới, lúc này Âu Dương Đạo Vĩ đã tới gần.  

“Chết đi!”  

Diệp Phàm gầm lớn, tay khẽ lắc phóng Long Lân ra, xuyên qua người của một đệ tử nhà họ Lâm.  

Anh giật tay lại, dốc lực kéo sợi dây vàng nối với Long Lân về, bóng dáng người nọ phi như bay ra sau Âu Dương Nghị.  

Rầm!  

Một chưởng đánh ra, Âu Dương Nghị trực tiếp bay lên, lao ra trước lưỡi đao Âu Dương Đạo Vĩ đang chém xuống.  

“Không!”  

Âu Dương Đạo Vĩ hét lên, nhưng lúc này đã quá muộn, thậm chí Âu Dương Nghị không phản ứng kịp.  

Tất cả xảy ra quá nhanh, giống như trong tích tắc, tất cả đều đã xong rồi.