Phá Quân Mệnh

Chương 1672




Thành phố Cảng cách thủ đô xa như vậy, ông cụ không dám tin Diệp Phàm sẽ tới.  

Thực ra, đây cũng là sự trùng hợp, khi Diệp Trung gọi điện cho anh, máy bay đang trên vùng trời cách thủ đô không xa.  

Anh kịp thời điều chỉnh đường bay, hướng về phía thủ đô, nên mới kịp đến đây.  

Nếu mà bay từ thành phố Cảng thì cho dù đến cũng muộn rồi.  

“Mẹ, Linh Lung, hai người sao rồi?”, Diệp Phàm lại nhìn Chu Tình và Tô Linh Lung.  

Nhìn thấy miệng Chu Tình chảy máu, Diệp Phàm chỉ cảm thấy da đầu giật giật, trong lòng dâng lên sự căm phẫn.  

Anh vừa nói xong thì Chu Tình vội che miệng, trong mắt bà ánh lên sự kích động và khó tin.  

“Tiểu…Tiểu Phàm, con gọi mẹ là gì…”, Chu Tình như run lên hỏi lại.  

Diệp Phàm ngẩn người, khẽ cười nói: “Con gọi là mẹ, gọi là mẹ”.  

Buông bỏ thù hận rồi, khi biết tin từ Diệp Trung, khi anh sốt ruột đứng ngồi không yên là anh biết mình đã buông bỏ thù hận rồi.  

Anh rất quan tâm tới Chu Tình, dù sao bà cũng là mẹ của anh!  

“Hu hu hu…”, Chu Tình bật khóc, tuy vẫn đang bị thương, nhưng niềm hạnh phúc trong lòng vẫn khiến nước mắt của bà không ngừng tuôn rơi.  

“Đáng lắm, cho dù bây giờ mẹ chết cũng đáng lắm…”, Chu Tình nghẹn ngào nói.  

“Không ai có thể làm tổn thương mẹ nữa, ông già không ở đây thì con sẽ bảo vệ mọi người!”  

Diệp Trung nói với anh rằng Diệp Phù Sinh không ở đây, nếu không anh cũng không lo lắng như vậy.  

Anh nhìn Tô Linh Lung: “Người đẹp Tô, tôi nợ cô một ân tình, chỉ cần còn sống tôi sẽ mời cô đi tắm suối nước nóng”.  

“Phì, chỉ giỏi kiếm lợi”, Tô Linh Lung đỏ mặt, bĩu môi nói, cô ta nhớ đến lời đặt cược trước kia của hai người.  

Diệp Phàm tới rồi, Diệp Thánh hò hét không thôi, Diệp Phàm quay đầu nhìn cậu ta một cái kiên định, khiến Diệp Thánh vô cùng kích động.  

“Diệp Phàm!”, Âu Dương Đạo Vĩ nhìn Diệp Phàm, sát khí trên người lập tức tuôn trào.  

Kẻ thù gặp nhau, hai mắt đỏ hồng!  

Chính là Diệp Phàm đã khiến nhà Âu Dương của ông ta bị hủy mất một nửa, vô số người chết, rất nhiều đệ tử có tiềm năng bị đánh cho tàn phế.  

Càng quan trọng hơn là Diệp Phàm đã thả hết tội đồ của nhà Âu Dương đi, thả cả hai kẻ địch lớn nhất là Ma La và Nam Cung Lăng.  

Đồng thời ông ta cũng thấy kỳ lạ, theo như tin tức ông ta có được, lúc này Diệp Phàm nên ở thành phố Cảng chứ, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?  

Lại còn lái mô tô cảnh sát đến nữa?  

“Diệp Phàm, mày đến rồi, tao muốn mày chết, chết thật thê thảm…”  

Một tiếng hét chứa đầy oán hận vang lên, đó là Âu Dương Hải Lâm, lúc này ông ta chỉ còn một tay.  

Một tay kia của ông ta đã bị Diệp Phàm chặt đứt, sự căm hận dành cho Diệp Phàm khiến ông ta ăn không ngon, ngủ không yên.  

Diệp Phàm không thèm để ý tới ông ta, mà đang tìm Diệp Trung và Diệp Hiền.  

Diệp Trung thì không cần nói, ông ta là người của anh, còn Diệp Hiền đã rất quan tâm đến anh khi anh còn còn nhỏ, cảm tình đó anh đều ghi nhớ trong lòng.  

“Diệp Trung vì để ngăn cản lão già Âu Dương mà tự bạo, Diệp Hiền cũng đã tự bạo rồi”, Diệp Chấn Hà khàn giọng nói.