Phá Quân Mệnh

Chương 1644




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Tuyết gật đầu, trong lòng cô lại có chút mong đợi. Thu Lam có thể ra ngoài vậy tức là địa vị của cô ta rất cao - là một vị trưởng lão của Thiên Tinh Tông, hơn nữa con đường này chính là bí mật của Thiên Tinh Tông, không để cho người ngoài biết.  

Lần này, Thu Lam ra ngoài cũng là vì có nhiệm vụ. Bây giờ trận pháp bất ổn, không thể đưa thêm người đi được, nếu không sẽ có rắc rối.  

Đợi khi thực lực cô cao rồi thì cũng có thể đi ra.  

Hơn nữa, cô cũng đã biết ở trong núi Thập Vạn này không chỉ có các tông môn, giáo phái mà còn có quốc gia phong kiến, giống như chỗ bọn họ đang ở chính là đất Thục của Đại Yến.  

Ngoài Đại Yến còn có hai nước Đại Tần, Đại Sở hai nước cùng với Đại Ngụy là ba nước, những cái khác thì là đủ loại thế lực hỗ tạp hoặc là đất hoang.  

Nói chung, núi Thập Vạn cũng rất lớn, vốn dĩ Hàn Tuyết nghĩ Thu Lam sẽ đưa mình đến một nơi hẻo lánh rừng sâu núi thẳm nào đó rất hoang vu, ai ngờ lại là một nơi rộng lớn như vậy.  

Người ở đây tôn sùng võ thuật, có thể nói chỉ cần có điều kiện thì sẽ luyện võ, vượt nóc băng tường đều là chuyện bình thường.  

Đột nhiên, Hàn Tuyết có chút lo lắng trong lòng, cắn răng hỏi: “Thu trưởng lão, các người nói trận pháp ngăn cản không ổn định, xuất hiện lỗ hổng, các người định sau này sẽ đánh ra thế giới bên ngoài sao?”  

Thu Lam đột nhiên cau mày, đúng là một cô nhóc thông minh, chỉ với mấy lời từ miệng Kim Yến Nhi mà đã có thể phân tích đến vấn đề này rồi.  

Thu Lam trừng mắt nhìn Kim Yến Nhi, cô ả vội rụt cổ, biết mình đã quá nhiều lời.  

“Sao có thể chứ, nếu như trận pháp hoàn toàn biến mất thì chúng ta có thể hoà hợp với thế giới bên ngoài. Mọi người đều là anh em, sẽ không tự giết lẫn nhau!”  

Thu Lam cười nói, Hàn Tuyết “ồ” một tiếng, nhưng rõ ràng trong lòng cô cũng chẳng hề tin chút nào.  

“Ba cô gái phía trước đứng lại cho tôi!”. Lúc này, đột nhiên trong núi truyền ra tiếng rống lớn, ngay sau đó họ thấy năm người từ bên trong xông ra.  

“Cẩn thận!”  

Thu Lam quát khẽ, ở đây là khu vực tiếp giáp châu thứ năm Đại Yến, thường xuyên có cướp xuất hiện, thuộc về ba vùng không có ai quản lý.  

“Chậc chậc, ba cô gái thật xinh đẹp, đêm nay ngủ cùng năm anh em chúng tôi một đêm đi, ngày mai sẽ thả các người ra!”  

Một tên đàn ông cao to thô thiển mặc áo choàng da, trên mũi còn đeo khuyên, nhìn bọn họ cười gian tà.  

“Chúng tôi là người của Thiên Tinh Tông, các người cướp bóc không sợ mất mạng sao?”, Kim Yến Nhi lập tức quát lớn.  

“Thiên Tinh Tông, cô nói các người là người của Thiên Tinh Tông ở châu thứ năm Đại Yến sao?”. Một tên đàn ông kinh sợ rống lên.  

“Đương nhiên!”  

Vẻ mặt Kim Yến Nhi vô cùng kiêu ngạo, quát mắng tên đàn ông: “Biết điều thì quỳ sang một bên kính cẩn tiễn chúng ta rời khỏi đây, như vậy thì có thể tha mạng các người!”  

“Quỳ cái đầu cô!”  

Tên đàn ông cao to gầm lên, vô cùng tức giận!

Lửa giận bừng bừng, mây gió xao động.