Phá Quân Mệnh

Chương 1605




Lại một chưởng nữa đánh thẳng vào ngực tên cầm đầu, hai mắt hắn ta trừng lên tức giận, nhưng sau đó dần mờ đi, không kịp thốt lên một lời mà vỡ tim chết ngay.  

“Vãi...”  

“Mẹ kiếp, đại ca chết rồi, đại ca chết rồi...”  

Nhóm người vẫn còn đang đánh nhau bị doạ sợ gào lớn, còn lúc này cô gái và người đàn ông kia cũng bắt đầu ra tay.  

Cùng với tiếng kêu la thảm thiết vang lên, tên cầm đầu đã chết, những tên còn lại làm gì còn ý chí chiến đấu, nháo nhào tan tác.  

Trong giây lát đã có tới cả chục người bỏ chạy mất dạng.  

“Bố, bố sao rồi?”  

Hàn Tuyết vội vàng đỡ Hàn Tại Dần đứng dậy, bên khoé miệng Hàn Tại Dần lúc này vẫn còn vương máu, ông ta không còn chút sức lực, Hàn Tử Di thấy vậy đau lòng không kìm được nước mắt mà khóc lớn.  

“Bố không sao, chưa chết được ngay đâu...”

Hàn Tại Dần cố nặn ra một nụ cười, thế nhưng lại phải cắn răng đứng dậy, lại đứng chắn trước mặt Hàn Tuyết.  

“Ha ha, tay trái của ông bị gãy rồi, lá lách cũng xuất huyết nhẹ, tôi khuyên ông mau chóng đi điều trị đi thì hơn”, Thu Lam lạnh nhạt nói.  

Cô ta vừa dứt lời, Hàn Tuyết liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng, Hàn Tại Dần xua xua tay, nhìn Thu Lam trầm giọng nói: “Làm thế nào cô mới tha cho con gái tôi, tôi quỳ xuống trước cô được không!”  

Nói rồi, Hàn Tại Dần liền quỳ gối trước Thu Lam, cô ta mặt lạnh như tiền, song cũng không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía Hàn Tuyết: “Cô đã đồng ý với tôi rồi, nếu nuốt lời, thì đừng trách tôi không khách khí!”  

“Không được, tôi quỳ tôi quỳ...’  

Hàn Tại Dần quỳ xuống, Hàn Tuyết thấy vậy vội nắm lấy cánh tay, đỡ ông ta đứng dậy.  

“Tiểu Tuyết, bố quỳ là sẽ không sao cả, con đừng cản bố...”, Hàn Tại Dần sốt sắng, tưởng Hàn Tuyết không chịu được đả kích này.  

“Bố, đứng dậy đi, quỳ cũng không có tác dụng gì đâu, bố phải mau chóng tới bệnh viện mới được...”  

Hàn Tuyết nghẹn ngào nói, cô có thể nhìn ra, Hàn Tại Dần đang rất đau, trên trán ông ta đã ướt đẫm mồ hôi.  

“Hàn Tuyết, bố không sao, vẫn trụ được!”  

Hàn Tại Dần cắn răng, Hàn Tuyết liền đỡ cánh tay ông ta nâng ông ta đứng lên, Hàn Tại Dần đã bị thương, tuy cắn răng chịu đựng, nhưng do mất sức quá nhiều, nên Hàn Tuyết phải gắng sức lắm mới đỡ ông ta lên được.  

Hàn Tuyết nhìn Thu Lam: “Tôi sẽ đi với cô, nhưng tôi cầu xin cô trị thương cho bố tôi!”  

“Hừ, sư phụ tôi cũng không phải thầy thuốc, dựa vào đâu mà chữa trị cho chị”, cô gái cao giọng nói.  

“Nếu cô không đồng ý, có chết tôi cũng không đi cùng cô!”, Hàn Tuyết không để ý tới lời cô ả kia, mà nhìn thẳng về phía Thu Lam.  

Thu Lam lãnh đạm cười một tiếng, lấy từ trong túi mình ra một bình ngọc, rồi từ trong đó đổ ra một viên đan dược màu ánh kim.  

“Kim Sang Dược, sư phụ cái này đắt quá!”, cô gái kinh ngạc nói.  

Người đàn ông cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, không ngờ Thu Lam lại dùng Kim Sang Dược, đây là phương thuốc dùng tinh tuý của các dược liệu quý để luyện thành.  

Nghe nói, tinh chất nhân sâm trộn lẫn trong đó cũng phải trên hai trăm năm tuổi.