Phá Quân Mệnh

Chương 1602




“Mẹ chứ, thì thầm cái gì đấy, chúng mày còn có thể trốn thoát sao?”, người đàn ông gầm lên, cho rằng hai người đang bàn bạc làm sao để đối phó bọn họ.  

Hỏng bét!  

Vào lúc người đàn ông gào lên, Hàn Tuyết thầm giật mình thon thót, có dự cảm không lành hiện lên.  

Chỉ thấy Thu Lam nhìn hắn ta: “Xin lỗi nhé, cô chủ của chúng tôi nói rồi, cô ấy rất thích ngọc Kê Huyết này, cho nên không thể đưa các người!”  

“Cô chủ nhà cô không muốn đưa?”  

Ánh mắt người đàn ông lập tức trừng trừng nhìn Hàn Tuyết, âm u nói: “Cô gái xinh đẹp đấy, còn là cô chủ của một gia tộc, nếu không muốn đưa cũng được thôi, vậy thì làm người của tôi đi, ngọc Kê Huyết kia tôi sẽ tặng cô…”  

“Ngọc Kê Huyết không liên quan tới tôi, là cô ta lấy mà, hơn nữa tôi không quen cô ta, không nghe thấy tôi nói không liên quan gì đến tôi sao?”, Hàn Tuyết nhanh chóng nói.  

“Bớt nói nhảm đi, ai cần biết các cô có quan hệ gì, tôi đếm từ một tới mười, mau giao ngọc Kê Huyết ra đây, nếu không thì chết, nam thì giết chết, nữ thì đưa đi!”  

Người đàn ông vẫy tay, những người vây quanh bọn họ lập tức tiến sát, mà hắn ta thì bắt đầu chầm chậm đếm số.  

“Tôi thật sự không biết họ, tôi cũng là nạn nhân mà, người mà các ông muốn tìm là ba người họ kìa, không liên quan tới ba chúng tôi!”, Hàn Tuyết sốt ruột nói, còn chỉ vào Thu Lam cùng hai đệ tử của cô ta.  

Người đàn ông nghe thế liền nhìn Hàn Tuyết, lại thấy Hàn Tử Di xinh xắn non nớt, khóe miệng nở nụ cười dâm tà: “Không quen cũng tốt, không ngờ lại là đôi chị em xinh đẹp, vừa hay sau khi đánh nhau xong có thể vui vẻ cùng chơi…”

Hàn Tuyết năm đó là một trong ba giai nhân của thành phố Cảng, cho nên thân hình vóc dáng của cô đương nhiên là miễn bàn.   

Hàn Tử Di cũng là hoa khôi có tiếng trong trường đại học thành phố Cảng, những gã đàn ông kia liền híp mắt cười nhìn hai chị em cô.  

Hàn Tại Dần bò lồm cồm dậy, tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.  

“Đếm tới ba, vẫn còn không giao ra, thì tao sẽ không khách khí đâu đấy!”, người đàn ông tức giận nói.  

“Tiểu Tuyết, cô có thể cầu xin tôi giúp...”  

“Lên cho tao!”  

Thu Lam vừa dứt lời, người đàn ông kia liền gầm lên một tiếng.  

“Một đám nhãi nhép, đứng trước mặt sức mạnh thực sự, có đông người thì cũng thế!”  

Cô gái giễu cợt một câu, sau đó liền nhảy vọt lên, cùng với giọng nói kiêu kỳ, là một cái bạt tai vang lên, nội lực cuồn cuồn tuôn trào, một người đàn ông xông ra bị đá bay, va vào đám người phía sau.  

“Hừ, lũ rác rưởi!”  

Cô gái càng tỏ ra không vui, một luồng sức mạnh bừng bừng toát lên, đang định đại khai sát giới, liền nghe thấy giọng của Thu Lam.  

“Yến Nhi giữ sức, có đông người như vậy, chúng ta khó mà đánh lại được, tự bảo vệ mình là được”.  

Cô ả đó lặng người, một lát sau mới phản ứng lại: “Sư phụ nói đúng, tại sao lại phải giúp người khác chặn kẻ địch chứ, ha ha ha...”  

Vừa dứt lời, cô ả liền lùi về phía sau, người đàn ông trước giờ vẫn chưa lên tiếng cũng lùi lại về phía sau, cả ba người đứng thành hình tam giác, cùng đối phó với kẻ địch.  

Thế nhưng, ba bố con Hàn Tuyết lại rơi vào nguy hiểm, vì những kẻ đang xông tới, không hề nể nang gì.  

Bịch!