Phá Quân Mệnh

Chương 1597




Hàn Tuyết lạnh lùng nói: “Chị này, tôi chỉ là một người bình thường, chị nói gì tôi không hiểu, xin đừng làm phiền tôi nữa, để chúng tôi rời đi!”

Ba người đứng trước mặt Hàn Tuyết có một nam và hai nữ, cô gái đứng giữa làm chủ.  

Cô ta mặc một chiếc áo dài La Kỷ kiểu cổ màu trắng tuyết, điểm xuyết những sợi chỉ vàng, đầy phong cách cổ điển, vừa duyên dáng vừa sang trọng.  

Cô gái khác khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cũng ăn mặc như vậy, nhưng không có vẻ sang trọng như người kia.  

May mà bây giờ đang thịnh hành mặc Hán phục, tuy mặc như vậy vẫn có chút kỳ quái, nhưng cũng không gây chú ý quá lớn.  

Nghe thấy Hàn Tuyết gọi mình là chị, cô gái đứng giữa bất giác mỉm cười: “Tuổi của tôi xấp xỉ tuổi bố mẹ cô rồi, từ chị xem chừng không thích hợp với tôi, tôi họ Thu, tên một chữ Lam!”  

Hàn Tuyết cau mày: “Cô này, đừng cản đường tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo công an đấy!”  

Hàn Tuyết thấp thỏm trong lòng, bởi vì vừa nhìn thấy cô, câu đầu tiên đối phương nói chính là: “Cô có mệnh Chu Tước, hãy đi cùng tôi”.  

Đây là người thứ hai nói với cô như vậy, người đầu tiên là Đức Tán Thượng Sư và Phổ Đà Kham Bố của chùa Đạt Mẫu ở Bắc Tạng cũng đã nói như thế.  

Còn vì lý do đó mà muốn cô học kinh Khổng Tước Minh Vương, thậm chí khi Hàn Tuyết bị bắt nhốt, cô đã học được Đại Nhật Như Lai Thiên Phật Ấn.  

Chỉ có điều cô là người bình thường, không luyện được nội lực, không đánh ra uy lực lớn được mà thôi.  

Sau khi từ Bắc Tạng trở về, Hàn Tuyết từng hỏi Diệp Phàm kỹ càng, nhưng Diệp Phàm cũng giống như cô, đều vô cùng mờ mịt, không biết cái gì hết.  

“Cô này, chúng ta không quen không biết, tôi là bố sẽ không để cô đưa con gái tôi đi đâu!”  

Hàn Tại Dần bước lên trước nói, không biết vì sao mà khi nhìn cô gái trước mắt, trong lòng ông ta thấy hơi sợ hãi, nhưng là người làm bố, ông ta vẫn đứng ra nói chuyện.  

“Ở đây sẽ rất loạn, nếu tiếp tục ở lại, tương lai của cô sẽ còn bị ảnh hưởng nhiều, vẫn nên đi cùng tôi đi!”, Thu Lam bình thản nói.  

“Chị ơi, đừng nói chuyện với cô ta nữa, người này có vấn đề về thần kinh đấy!”, Hàn Tử Di đứng cạnh kéo tay Hàn Tuyết bảo.  

Soạt!  

Bóng người cô gái đứng cạnh Thu Lam chuyển động nhanh như chớp, phi tới sau đó giơ tay tát một cái ra.  

Chát!  

Gương mặt trắng trẻo của Hàn Tử Di xuất hiện dấu tay đỏ ửng.  

Ba người Hàn Tuyết sững sờ, sau đó là nổi giận lôi đình.  

“Tử Di, em có sao không?”  

Hàn Tuyết vội nhìn bên má của Hàn Tử Di, dấu tay hằn rõ khiến cô xót xa.  

“Dám nói lời hỗn láo với sư phụ tôi, đáng đánh!”, cô gái ra tay hằm hè, sát khí sắc bén từ trên người phát ra.  

“Khốn khiếp, nói đánh là đánh, cô dựa vào đâu?”, Hàn Tuyết giận dữ hét, giơ tay định đánh ả ta.