Phá Quân Mệnh

Chương 159




Diệp Phàm cạn lời: “Mẹ nói đúng, con là người nhà họ Diệp, 100%”.  

“Vậy tại sao cậu lại bị gia tộc mình bỏ rơi? Bị đuổi ra ngoài”, Lưu Tú Cầm lại hỏi.  

“Nói ra thì rất dài, mẹ không cần biết cũng được”, Diệp Phàm lắc đầu, không muốn bàn luận thêm.  

Advertisement

“Không được, cậu nhất định phải nói với tôi, điều này rất quan trọng với Hàn Tuyết, cậu phải trả lời thành thật”, Lưu Tú Cầm ngẩng mặt lên nói.  

Diệp Phàm nhìn Lưu Tú Cầm, trong lòng tự giễu, quan trọng với Hàn Tuyết? E rằng quan trọng với Lưu Tú Cầm bà thì có.  

Advertisement

Sắc mặt Diệp Phàm trở lên lạnh lùng nói: “Con đã nói rồi, không có gì đáng nói cả, mẹ đừng hỏi nữa!”  

“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, chuyện đó rất phức tạp, mẹ để tai mọi người yên tĩnh một chút có được không?”, Hàn Tuyết nói giúp Diệp Phàm.  

Lưu Tú Cầm suýt chút nữa thì chết vì tức giận, con gái mình giờ lại đi lo cho một người ngoài, nói thế nào cũng không nghe.  

“Được, cậu không nói, vậy thì tôi nói!”, Lưu Tú Cầm hét lên.  

“Cậu là đứa con bị nhà họ Diệp bỏ rơi, tức là cậu đã bị thất sủng rồi, rất có khả năng vĩnh viễn không quay về nhà họ Diệp được nữa, tôi có thể nhìn ra là Diệp Tử Long muốn đối phó với cậu, cậu tưởng rằng thực lực của mình sẽ đánh bại họ sao?”  

“Đừng nói đến việc cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng một mình cậu có thể đánh lại cả đám người không? Nhà họ Diệp có thực lực thế nào, cậu rõ hơn tôi, lần này chỉ là một người Diệp Hải, lần sau là 3 người 5 người thì sao? Cậu vẫn đánh thắng được à?”  

“Những chuyện này cậu có cân nhắc tới không? Cậu không thể để Hàn Tuyết cả ngày đi theo cậu rồi sống trong sợ hãi như vậy được, nói không chừng còn liên lụy đến nhà chúng tôi, cậu muốn hại chết mọi người ư?”  

...  

Lưu Tú Cầm dường như thay đổi tính nết, không còn bướng bỉnh mặt dày nữa, những câu hỏi bà ta đưa ra vô cùng sắc bén.  

Hơn nữa, những câu hỏi này, Diệp Phàm không trả lời không được.  

“Mẹ, đừng nói nữa, áp lực của Diệp Phàm đã lớn lắm rồi, mẹ dừng lại đi”, Hàn Tuyết trách móc.  

“Câm miệng lại!”  

Lưu Tú Cầm gầm lên, làm ra vẻ mọi chuyện đều vì tốt cho Hàn Tuyết.  

“Bây giờ con hoàn toàn rơi vào cái bẫy của tình yêu rồi, không còn khả năng suy nghĩ gì nữa, mẹ đều vì muốn tốt cho con, sẽ không hại con!”  

“Nói đi, rốt cuộc bà muốn thế nào?”, Diệp Phàm nhìn chằm chằm bà ta, nhàn nhạt hỏi.  

“Lưu Tú Cầm tôi làm tất cả đều vì Hàn Tuyết, tôi cho cậu hai lựa chọn, cậu nghe cho kĩ đây...”  

Lưu Tú Cầm bẻ ngón tay và nói.  

“Thứ nhất, chủ động đi tìm Diệp Tử Long, không phải hắn ta nói nếu cậu chịu sống ẩn dật, không bao giờ quay lại thủ đô nửa bước nữa thì hắn ta đưa cho cậu 2 tỷ sao? Vậy cậu đi tìm hắn, đòi 2 tỷ ấy, sau đó cả nhà chúng ta di cư ra nước ngoài”.  

“Có 2 tỷ đó, đủ cho chúng ta sống cả đời rồi”.  

“Thứ hai...”, ánh mắt Lưu Tú Cầm trở nên sắc bén: “Thứ hai là cậu ly hôn với Hàn Tuyết, không thể để con gái tôi bị cuốn vào cuộc chiến của các người, tôi không cho phép!”  

“Cạch!”, chén trà trong tay Hàn Tuyết trực tiếp rơi xuống đất, vỡ tan tành.  

“Mẹ, con sẽ không đồng ý bất cứ điều kiện nào của mẹ, con cũng không cho phép Diệp Phàm đồng ý, anh ấy là người đàn ông của con, có nghĩa vụ bảo vệ con”, Hàn Tuyết hét lên.