*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Âu Dương Thái Hồng ra ngoài liền thấy trận chiến kịch liệt ở nhà bếp cách đó không xa, ông ta trực tiếp lao như bay tới đó.
“Đại trưởng lão!”
Khí thế của Âu Dương Thái Hồng tựa bão tố, còn chưa đến gần đã đánh động tới hai người Âu Dương Đạo Vĩ và Ma La đang đánh nhau.
Ma La nhác thấy Âu Dương Thái Hồng mang theo khí thế hào hùng xông tới liền tái mặt, trong lòng đã có suy tính lùi bước.
“Đại trưởng lão, giết chết thằng ranh Diệp Phàm trước đã, còn Ma La có thể bắt hắn một lần thì sẽ có lần thứ hai, một mình tôi là đủ rồi!”
Âu Dương Đạo Vĩ gào lên, thân là nhị trưởng lão nhà Âu Dương, Âu Dương Đạo Vĩ có sự kiêu ngạo của chính mình.
Tuy đang trúng hoa cà độc dược, nhưng đứng trước một người đã bị bắt nhốt nhiều năm, ông ta rất có tự tin.
“Vậy thì được!”
Âu Dương Thái Hồng không nhiều lời, thoắt cái đã biến mất, lao vun vút về phía đang vang vọng lên tiếng chém giết.
Bên này, Diệp Phàm vẫn đang cùng Hà Thông so chiêu, lúc này tình hình của Hà Thông đã có chút lép vế, bị đánh rách da đầu, khắp mặt đều là máu tươi.
“Hà Thông, cảm ơn sự dạy bảo của ông, tôi sẽ phát huy thật tốt Ngũ Tài Tam Tuyệt Đao của nhà họ Hà các ông, ha ha ha…”
Diệp Phàm bật cười, tuy cũng chịu vài vết thương nhưng không là gì so với Hà Thông.
Hà Thông nghe thế tức nổ phổi, đúng là coi như ông ta đã truyền thụ cho Diệp Phàm, khí tức của ông ta bùng phát mạnh bạo: “Vô liêm sỉ, mày sẽ không yên đâu, nhất định sẽ bị nhà họ Hà tao đuổi giết đến cuối đời, đến khi chết mới thôi!”
“Ha ha, chỉ tiếc rằng ông sẽ không được chứng kiến cảnh đó rồi”, Diệp Phàm cười, đao Hoàng Tuyền xoay chuyển chém về phía Hà Thông.
Hà Thông gầm lớn, có điều thương tích của ông ta quá nặng, ngăn được đao này, nhưng ông ta cảm thấy mình khó mà cản được đao sau.
“Trước mặt tao mà muốn giết người, nằm mơ giữa ban ngày!”
Chính vào lúc đao của Diệp Phàm chém vào Đường đao của Hà Thông thì có một tiếng hét lạnh lẽo truyền tới, hơn nữa còn có một chưởng ấn theo gió đánh về phía Diệp Phàm.
“Không xong rồi!”
Chưởng ấn còn chưa tới gần, Diệp Phàm đã thầm biết không hay, bóng người vụt chuyển nhanh nhẹn né sang bên cạnh.
Rầm!
Bụi bay tung mù, chưởng ấn đánh đúng vị trí ban đầu Diệp Phàm đứng, khiến nền đất nứt toác vỡ vụn.
“Đại trưởng lão, ông đến rồi, ha ha ha…”
Âu Dương Hải Lâm bật cười sung sướng, cuối cùng Âu Dương Thái Hồng cũng tới, ông ta có thể yên tâm rồi.
Bây giờ ông ta rất thảm hại, sức chiến đấu chẳng còn một nửa, chỉ có thể bảo vệ mạng sống mà thôi.