*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Âu Dương Hải Lâm, ông từ bỏ ý định này đi, tôi không biết bố mình đang ở đâu, có giỏi ông cứ giết tôi đi!”, vẻ mặt Âu Dương Ngọc Quân tràn đầy sự châm chọc, lạnh lùng nói.
“Hừ, cậu nghĩ rằng tôi không dám giết cậu?”, sắc mặt Thất trưởng lão – Âu Dương Hải Lâm nhà Âu Dương tối sầm lại, luồng sát khí nhắm thẳng về phía Âu Dương Ngọc Quân.
Âu Dương Ngọc Quân chẳng chút sợ hãi: “Tới đi, đầu có rơi xuống cũng chỉ là thêm một vết cắt lớn trên cổ mà thôi, Âu Dương Ngọc Quân này chớp mắt cái đã thành đồ xấu xa rồi!”
“Khốn khiếp, mày đang tìm đường chết đấy!”
Âu Dương Hải Lâm nộ khí xung thiên, năng lượng cơ thể bộc phát theo, người đàn ông trung niên đứng cạnh ông ta vội giơ tay ra ngăn cản, lắc đầu nhẹ.
Âu Dương Hải Lâm phải hít thở sâu mấy lần mới có thể kìm được ngọn lửa giận bùng lên.
Ông ta giơ chiếc túi lưới trong tay lên, cười nham hiểm: “Âu Dương Ngọc Quân, mày không ngu nhỉ, biết bọn tao không dám giết mày nhưng tao tin không lâu nữa, mày sẽ phải xin bọn tao tha cho!”
Vừa dứt lời, Âu Dương Hải Lâm thả cái thứ trong túi lưới vào hồ nước, thì ra là mấy loài độc vật như rắn nước với cóc.
“Âu Dương Hải Lâm, con mẹ nhà ông, loài chó má, nếu tôi ra ngoài được, người đầu tiên tôi xé xác sẽ là ông…”
Sắc mặt Âu Dương Ngọc Quân bỗng thay đổi hẳn, lớn tiếng mắng chửi Âu Dương Hải Lâm, sắp bắn hết cả nước bọt lên mặt ông ta.
“Âu Dương Ngọc Quân, mày cứ bình tĩnh mà hưởng thụ, ha ha ha…”
Âu Dương Hải Lâm cười lớn tiếng, quay người bỏ đi với người đàn ông trung niên kia.
Âu Dương Ngọc Quân nhìn đám rắn nước đang không ngừng bơi xung quanh người mình, miệng cậu ta liên tục mắng chửi tám đời phụ nữ nhà Âu Dương Hải Lâm.
Nhà họ Lý, sau khi nghe xong mọi chuyện xảy ra suốt mấy ngày qua, Diệp Phàm nắm chặt lấy tay Lý Thanh Dương.
“Thanh Dương, Diệp Phàm tôi thật lòng cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ Ngọc Quân!”, Diệp Phàm rất nghiêm túc, nếu không có sự giúp đỡ của Thanh Dương, e rằng Ngọc Quân đã gặp nguy hiểm từ lâu rồi.
Lý Thanh Dương lắc đầu nhẹ, vẻ mặt ân hận: “Anh Diệp, Âu Dương đã cứu em ba mạng nhưng em lại chẳng thể trả được mạng nào cho anh ấy, Lý Thanh Dương em có lỗi với anh Âu Dương!”
“Được rồi, hai người đừng có cảm ơn qua lại nữa. Bây giờ là lúc chúng ta nên bàn bạc xem làm thế nào để cứu Ngọc Quân và Hy Hy mới đúng”, Long Linh đứng một bên sốt ruột lên tiếng.
Bây giờ không rõ Âu Dương Ngọc Quân sống chết ra sao, Hy Hy còn thơ dại cũng chẳng biết như nào, đó chỉ là một cô bé 5 tuổi. Long Linh vô cùng lo lắng.
“Đi cứu, trước mắt cứu Ngọc Quân xong rồi tính đến cứu Hy Hy”, Diệp Phàm lập tức nói.
Nếu nhà Âu Dương dốc toàn lực để đưa Hy Hy đi thì ít nhất tính mạng của Hy Hy vẫn có thể được bảo đảm.
Nhưng Âu Dương Ngọc Quân thì không chắc. Diệp Phàm vẫn còn nhớ tình cảnh lúc anh gặp Âu Dương Ngọc Quân trong rừng, cậu ta bị một đám người truy sát, nếu không phải gặp được anh, có lẽ Âu Dương Ngọc Quân chắc đã gặp nạn ngay lúc đó rồi.
“Em biết nhà Âu Dương ở chỗ nào. Anh Diệp, em dẫn đường cho mọi người”, Lý Thanh Dương lập tức nói.
“Mấy người không lên kế hoạch rõ ràng mà cứ thế đi cứu người? Quá qua loa rồi đó”, Lý Thanh Nguyệt đứng một bên, chau mày nói.
“Đương nhiên không phải, cứ tóm lấy một tên nhà Âu Dương đã rồi nói”, Diệp Phàm lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm.
Sau đó anh đưa mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi, Linh Hồ Uyển Nhi bỗng cười nhẹ: “Yên tâm, bản mặt vô sỉ này của anh muốn giống ai sẽ giống người đó, đảm bảo anh trà trộn được vào nhà Âu Dương”.
Diệp Phàm trợn ngược mắt, anh đã có sẵn kế hoạch để đối phó với nhà Âu Dương rồi.
“Tôi đi cùng với mọi người!”, Lý Thanh Nguyệt đứng một bên, đột nhiên lên tiếng.
“Cô Lý, chúng ta hoà nhau, vụ cá cược trước đó không được tính. Cô cho tôi biết nhiều tin tức như vậy đã cảm ơn cô lắm rồi!”, Diệp Phàm nghiêm túc nói.