*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những tiếng bàn tán này rất lớn, một vài đệ tử nhà họ Trần nghe vậy cảm thấy rất áp lực, hận một nỗi không thể lập tức chạy đi, bởi vì bọn họ cũng đã không còn chút hy vọng nào để thắng.
“Bao vậy lại, giết hết!”
Lý Chấn Uy lại lần nữa hét lên, tám trưởng lão của nhà họ Lý lần này không có bất kỳ ý kiến gì, mà xông tới giết đệ tử nhà họ Trần, bọn họ ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
“A...”
Trần Thiên Hằng rống lên: “Lý Chấn Uy, tôi liều với ông!”
Soẹt!
Nhà họ Trần sắp bị diệt tộc, Trần Thiên Hằng liền phản kháng kịch liệt, mang theo cả sự căm phẫn tới đáng sợ mà xông về phía Lý Chấn Uy.
“Ha ha ha...những kẻ còn chưa phải là tông sư đều là hạng tôm tép, còn chưa trở thành tông sư, ông sẽ không bao giờ hiểu được sự cường mạnh của tông sư!”
“Ông còn không phải là tông sư, thì có gì mà đắc trí chứ!”
Trần Thiên Hằng tức giận quát lên, vốn dĩ lão ta có thể tông sư, nhưng do tài nguyên của nhà họ Trần có hạn.
Mỗi một người mạnh ở cảnh giới tông sư, đều cần phải tiêu hao một lượng lớn tài nguyên, đây cũng là nguyên nhân mà nhà họ Trần mạo hiểm bắt tay hợp tác với nhà Âu Dương.
Mà Lý Chấn Uy cũng còn chưa đột phát tới tông sư, nhưng khiến lão ta càng giận hơn là, Âu Dương Đạo Vĩ lại đột nhiên bỏ đi như vậy.
Nghe Trần Thiên Hằng chế nhạo như vậy, Lý Chấn Uy chỉ cười lớn, mà không hề đáp lời.
Cả người ông tỏ ra rất thoải mái, Bàn Thạch Quyền liền đánh thẳng về phía Trần Thiên Hằng.
Soẹt!
Hai người tung quyền vào nhau, Trần Thiên Hằng lập tức kêu lên đau đớn, lão ta có cảm giác xương tay như vỡ vụn ra.
Trên mặt lão ta lộ vẻ kinh sợ, không ngờ người sắp đạt tới bậc tông sư lại đáng sợ như vậy?
Bịch bịch bịch!
Từng người từng người của nhà họ Trần ngã xuống trong vũng máu tanh, cục diện đã nghiêng về một phía, Trần Thiên Hằng gầm lên không dứt.
Công lực cả đời đã đánh ra rồi, nhưng đứng trước Lý Chấn Uy sắp thành tông sư, Trần Thiên Hằng vẫn vô cùng tuyệt vọng.
Thậm chí nội lực của lão ta đã sắp cạn kiệt, bây giờ lại đối chọi với người sắp thành tông sư mới biết đáng gườm đến bậc nào.
“A… cút đi, cút đi cho tôi…”
Trần Thiên Hằng chửi đổng lên, lão ta muốn trốn khỏi đây, lão ta không cần biết nhà họ Trần gì nữa, sống sót mới là quan trọng nhất.
“Nếu để ông trốn thoát thì sau này Lý Chấn Uy tôi sao còn mặt mũi gặp người khác ở cái thành phố Khôn này nữa, ha ha…”
Lý Chấn Uy giễu cợt, vẻ mặt lạnh lẽo tàn nhẫn, đánh một chưởng qua đập tan khí kình của Trần Thiên Hằng.
Bịch!