Phá Quân Mệnh

Chương 1445




Ánh mắt Lý Thanh Nguyệt bình thản, khóe miệng cong lên nụ cười khó hiểu: “Tôi nói cho ông biết, đệ tử của Phiêu Miểu Cung chính là có thể hoành hành ngang ngược đấy!”  

Vừa dứt lời, Lý Thanh Nguyệt chém một đường xuống, Trần Thiên Hằng giơ kiếm chặn, mà ngay sau khi Lý Thanh Nguyệt chém ra một kiếm kia liền biến mất!  

Phiêu Miểu Huyễn Bộ!  

Có người nhận ra lập tức hô lên, đây là tuyệt kỹ mạnh nhất của Phiêu Miểu Cung, giờ đây Lý Thanh Nguyệt lấy ra dùng rồi, ánh mắt của mọi người lập tức bị hấp dẫn nhìn theo.  

Bước chân của Lý Thanh Nguyệt rất nhanh, đi như lướt bay, đến khi Trần Thiên Hằng bừng tỉnh đuổi theo mới phát hiện ra căn bản không thể đuổi kịp.  

Mà lúc này Lý Thanh Nguyệt bước trên Phiêu Miểu Huyễn Bộ, xuất hiện ngay trước mặt ngũ trưởng lão Âu Dương, trường kiếm trong tay vung lên muốn giết chết ông ta.  

“Muốn giết tôi sao, không có cửa đâu!”  

Ngũ trưởng lão Âu Dương sẽ không khoanh tay chịu chết, nội lực trong cơ thể bộc phát hết ra bên ngoài để chặn đòn tấn công của Lý Thanh Nguyệt.  

Có điều thanh kiếm lao đến quá nhanh, dường như chớp mắt đã đến trước mặt ngũ trưởng lão Âu Dương.  

Ông ta liền chặn lại, nhưng cứ thế bị đánh bật ra, phun ra ngụm máu, vết thương càng thêm nghiêm trọng.  

“Đứa con gái nhà họ Lý kia, nếu cô dám giết thì sẽ mang mối thù không đội trời chung với nhà Âu Dương chúng tôi!”, Âu Dương Đạo Vĩ không nhịn được lớn tiếng quát.  

Trong nhà họ Lý trừ các đệ tử ra thì cũng chỉ có đại trưởng lão là chịu thương khá nặng, bên vai trái bị Âu Dương Đạo Vĩ đánh gãy.  

Giờ phút này tim mọi người đều vọt lên tận cổ họng, Lý Thanh Nguyệt có dám giết ngũ trưởng lão Âu Dương không?  

Nếu như giết thì nhà họ Lý và nhà Âu Dương tất sẽ liều chết với nhau, không thể hòa giải.  

Một đệ tử trong gia tộc chết thì còn được, nhưng nếu trưởng lão chết thì Âu Dương Đạo Vĩ nhất định sẽ phát điên lên.  

“Cô không dám giết tôi đâu, tôi là ngũ trưởng lão Âu Dương, cô giết tôi rồi thì cả nhà họ Lý của cô sẽ phải chôn cùng!”  

Ngũ trưởng lão Âu Dương lên tiếng đe dọa, ông ta không tin Lý Thanh Nguyệt dám giết ông ta, đánh bị thương và giết chết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.  

Thế nhưng vẻ mặt Lý Thanh Nguyệt lại tràn đầy vẻ châm biếm: “Ông cho rằng bản thân mình quan trọng thế sao!”  

Nói đoạn, ánh mắt Lý Thanh Nguyệt trở nên sắc bén giá lạnh.  

“Không…”  

Ngũ trưởng lão Âu Dương nhác thấy vẻ mặt đó của cô ta, mở miệng hét, nhưng vẫn không thể nhanh hơn kiếm của Lý Thanh Nguyệt.  

Bịch!  

Trường kiếm lia nhanh, đầu người bay theo, mang theo sự kinh hoàng và không thể tin được.  

“Giết rồi, vãi chưởng, giết thật luôn…”  

“Đáng sợ thật, đây là ngũ trưởng lão nhà họ Âu Dương đấy…”  

“Ê nhìn kìa, anh xem mặt Âu Dương Đạo Vĩ rét căm căm rồi…”  

Mọi người nhìn theo bóng đầu người rơi xuống, ai ai cũng giật mình kinh ngạc, Lý Thanh Nguyệt lại có thể tuyệt tình và quyết đoán như vậy, ra tay không hề nể tình.  

Đây là ngũ trưởng lão của nhà Âu Dương, chứ có phải con chó con mèo gì đâu mà nói giết là giết.