*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi Hàn Tại Dần bước vào, một nhóm người liền lên tiếng chào hỏi, ngược lại có vẻ vô cùng nhiệt tình.
“Các vị, tôi đến có một chuyện quan trọng cần nói, mọi người tập trung lại đây nghe đi!", Hàn Tại Dần đi thẳng vào vấn đề.
“Tại Dần, cậu lo lắng không yên như vậy có phải là có chuyện gì lớn xảy ra rồi không?”, một người khá có tuổi hỏi.
Đây là chú tư của Hàn Tại Dần, bị tật một chân, được nhà họ Hàn cưu mang.
“Đợi người đến đủ rồi nói…”
Tất cả đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu Hàn Bách Hào, Hàn Húc Đông cùng Hàn Chung Minh- ba người có tiếng nói nhất trong nhà họ Hàn lại chưa tới.
“Anh cả, mấy người anh hai đâu rồi?”, Hàn Tại Dần hỏi.
“Dường như có một vị khách quan trọng đến nên họ đi tiếp đón rồi”.
“Mặc kệ họ, tôi sẽ nói với mọi người...”
Nhớ tới chuyện Hàn Bách Hào biết được tin tức võ đường bị tiêu diệt lại không nói lại với ông, trong lòng Hàn Tại Dần vô cùng căm phẫn.
Bây giờ bọn họ không có mặt, nếu xui xẻo bị đường chủ võ đường tình cờ bắt gặp, vậy sống chết chỉ có dựa vào số mệnh.
“Các vị, tin tức mà tôi muốn nói với mọi người chính là võ đường đã bị diệt trừ, việc này có liên quan tới nhà họ Hàn, nhưng đường chủ võ đường chưa chết, ông ta có thể tới trả thù nhà họ Hàn, bởi vậy tôi đề nghị mọi người lập tức rời khỏi nhà họ Hàn, trong khoảng thời gian này đừng trở về”.
Hàn Tại Dần một hơi nói xong, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn ông.
Ngay sau đó là một tràng cười.
“Tại Dần, tối muộn rồi, tụ tập chúng tôi tới đây chỉ để kể câu chuyện cười này?”, một người lớn tuổi hơn ông ta cười nói, trong giọng nói còn mang theo chút bất mãn.
“Đúng vậy chú ba, còn ba tháng nữa mới tới cá tháng tư mà, ha ha ha…”
“Chú ba, chú có biết võ đường đại diện cho cái gì không?"
Từng người đều cười đùa mà hỏi, Hàn Tại Dần thấy vậy liền sốt ruột: “Ôi chao, mọi người phải tin tôi, tôi biết rằng võ đường đại biểu cho bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng, nhưng giờ họ đã diệt vong, chỉ còn sót lại một đường chủ võ đường tràn đầy thù hận, người nhà họ Hàn chúng ta đang gặp nguy hiểm”.
Lại có một tràng cười vang lên, một người đàn ông nói: “Chú ba, trò đùa của chú chẳng vui chút nào, tin võ đường bị diệt thì cháu thà tin rằng sẽ có tuyết vào tháng sáu còn hơn”.
“Không sai, võ đường đã đứng sừng sững ở thành phố Cảng này hàng chục năm, ai dám diệt họ, đúng là kẻ ngốc nói mơ”.
“Tại Dần, trước không nói đến việc võ đường bị phá hủy, chú nói nó có liên quan đến nhà họ Hàn chúng ta, không lẽ nhà họ Hàn lại tài giỏi đến mức dám khiêu khích võ đường hay sao?”
“Đúng vậy chú ba, nhà họ Hàn có thể bành trướng được đến mức đó sao?”