*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Đàm Trình Đông rời đi, cụ Đàm lập tức giận dữ mắng mỏ.
“Ông à, ông đừng tức giận, cháu rót trà cho ông!”. Đàm Trác Ngôn khẽ cười rót trà cho ông cụ.
Nhìn cháu trai của mình, cụ Đàm càng nhìn càng thấy ưng lòng: “Trác Ngôn à, sao cháu lại phát hiện được?”
“Đoán được ạ!”. Đàm Trác Ngôn cười nói.
“Nói ông nghe xem!”. Cụ Đàm cũng thấy hứng thú.
“Giới võ đạo mấy năm nay phát triển rất nhanh, thế lực mở rộng cũng rất nhanh, không ít người đều dùng cách mở phòng tập võ để mở rộng bành trướng, việc này đã trở thành một nhân tố bất ổn trong xã hội ổn định”.
“Mà tình hình quốc tế cũng không ổn, các thế lực ở Tịch Quốc, Nam Ấn, Việt Quốc, Thiên Chúa giáo của u châu cùng Mỹ châu cũng đều chộn rộn không yên”.
“Liên minh võ đạo đối phó với những chiêu bài bên ngoài này bằng cách tìm kiếm khắp Hoa Hạ những đứa trẻ tiềm năng, thậm chí còn có những đứa trẻ vừa mới ra đời đã được nhắm trúng.”
“Ngoài ra họ còn trắng trợn quảng bá khắp nơi trong xã hội, quảng bá những cái tốt của võ đạo, để người bình thường không đọc sách, không đi học mà chuyên tâm luyện võ…”
Cụ Đàm nghe xong thì vui mừng gật đầu: “Nói rất đúng, nhìn nhận rất tường tận, có phải đứa nhóc nhà họ Bạch đó cho cháu vài tin tức không?”
“Cũng có một vài ạ”, Đàm Trác Ngôn cười nói.
“Nhà họ Bạch là một phái riêng trong giới võ đạo, gia tộc bọn họ không những lớn mạnh mà còn rất thông minh, có thể nhìn rõ tình hình chung xung quanh, biết tiến biết lùi, biết giữ biết bỏ!”
Cụ Đàm đánh giá rất cao Bạch Trường Thanh nhà họ Bạch, ông gật đầu nói: “Bây giờ phía trên rất bất mãn với giới võ đạo với Liên Minh Võ Đạo. Nếu như dùng tốt con dao Diệp Phàm này thì tương lai coi như là làm một mẻ, khoẻ cả đường!”
“Vậy nếu như dùng không tốt thì sao?”, Đàm Trác Ngôn hỏi.
Cụ Đàm cười bí hiểm: “Sẽ không dùng tốt sao?”
“Cháu cũng đi ra đi, tranh thủ thời gian tiếp xúc qua lại với cậu ta, ngay bên cạnh nhà chúng ta cũng không xa”. Cụ Đàm giơ tay chỉ.
“Anh ta dọn đến ở sơn trang Hoa Ngạn rồi sao?”, Đàm Trác Ngôn ngạc nhiên.
“Thằng nhóc này suy nghĩ rất chu đáo. Lo lắng đường chủ Võ đường đến chỗ mình báo thù nên chạy thẳng đến sơn trang Hoa Ngạn ở luôn rồi!”. Cụ Đàm cười nói.
Đàm Trác Ngôn chào rồi rời khỏi biệt thự, vẻ mặt đăm chiêu nhìn về căn nhà Diệp Phàm đang ở cách chưa đến năm trăm mét ở hướng nam.
…
Tại nhà họ Lý ở thành phố Côn, tỉnh Vân, Âu Dương Ngọc Quân đang dưỡng thương, Zado ở bên cạnh chăm sóc cậu ta.
Cậu ta lại lẻn vào nhà Âu Dương lần nữa mong muốn lén cứu Hy Hy.
Nhưng sau đó lại bị phát hiện, liên tiếp hai ngày mới xem như thoát khỏi cảnh bị đuổi giết.
Nhà u Dương đã tuyên bố, nếu như Âu Dương Ngọc Quân lại dám đến tiếp thì trực tiếp chặt đứt tứ chi, không hề nương tay.
“Này, tôi nhận được một tin tức rất quan trọng…”
Lúc này, rèm cửa của cậu ta bị đẩy ra, Lý Thanh Dương phấn khích chạy vào.
Lý Thanh Dương quấn băng vải trên cánh tay, vết thương của anh ta đã đỡ hơn nhiều rồi.
“Cậu nói đi Thanh Dương!”
“Đại ca kia của cậu, Diệp Phàm ấy, bây giờ có danh tiếng cực kỳ vang dội trong giới võ đạo đấy”.
Lý Thanh Dương cảm thán, Âu Dương Ngọc Quân lập tức kích động: “Anh tôi thế nào rồi, nói mau lên!”
“Một tay tiêu diệt cả Võ đường, một mình giết của mười tiểu tông sư, gia tộc cổ võ nhà họ Chung bị sụp đổ, hành hạ trưởng lão của tông môn võ đạo Lăng Tiêu Sơn đến chết, thực lực được đoán là xếp hạng trong năm mươi người đứng đầu Bưu Bảng, đã gây nên mưa gió trong giới võ đạo…”, Lý Thanh Dương kể ra từng chuyện một.