*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tứ trưởng lão…”
Cùng với tiếng gầm phẫn nộ, kiếm của Lâm Phàm chém giết về phía Diệp Phàm.
Phốc!
Diệp Phàm nhanh chóng thối lui, trường thương thuận thế rút về, tia máu đỏ thẫm phun trào từ dưới xương sườn bên trái của tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn.
A!
Tứ trưởng lão rống lên vì đau đớn, cơn đau kịch liệt tập kích tới khiến toàn thân ông ta co quắp.
Nếu không phải do thực lực của ông ta đủ cao, ở thời khắc cuối cùng, đem cương khí toàn thân tạo thành một tấm lá chắn tràn về phía ngực bên trái.
Một giáo này đã đủ để xuyên thủng ông ta!
“Diệp Phàm, tôi chịu một thương của cậu, đổi lấy một mạng anh em của cậu, đáng giá rồi chứ!”
Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn tức giận gầm lên, ông ta muốn làm rối loạn tâm trí Diệp Phàm, khiến anh đau khổ.
Đồng thời, ông ta lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, bên trong đặt một viên thuốc màu trắng.
Bồi nguyên đan!
Cần nhiều dược liệu quý mới có thể luyện chế ra một viên, giá trị vô cùng đắt đỏ.
Hàn Tử Di tự sát vì cứu anh, để cứu cô ấy võ đường đã hao phí một viên.
Lúc đầu vẫn là do ông ta bắt mọi người lấy ra, thực ra trong tay ông ta cũng có một viên, vẫn luôn nâng niu cất giữ, không nỡ dùng.
Mà hôm nay, không thể không sử dụng!
“Ha ha ha…”
Trường giáo của Diệp Phàm
“Chó già, ai nói đó là anh em của tôi, giết hắn ta, tôi cám ơn ông còn không kịp, ha ha ha…”
“Diệp Phàm, khốn nạn, Linh Hồ Tinh Phong tôi với anh không chết không ngừng…”
Linh Hồ Tinh Phong dốc sức liều mạng đồng thời chiến đấu với hai trưởng lão võ đường, trả một cái giá đắt, cuối cùng mang xác của tên thủ hạ kia ra ngoài.
Đây đều là tâm phúc của Linh Hồ Tư Không, mặc dù chết nhưng Linh Hồ Tinh Phong cũng phải mang thi thể họ đi theo.
“Chó già có nghe thấy hay không, anh ta họ Linh Hồ, là nhà Linh Hồ của Thần Nông Giá trung bộ”.
“Võ đường, Lăng Tiêu Sơn các người lại liên hợp lại giết người của nhà Linh Hồ, tự mình chọc phải rắc rối lớn, ha ha ha…”
Diệp Phàm cười lớn, mọi người liền ồ lên.