Phá Quân Mệnh

Chương 130: Chết Không Nhắm Mắt






Đôi mắt âm u của Hàn Bách Hào khiến bà cụ rùng mình.

Xem ra nỗi nhục nhã mà Diệp Phàm mang lại cho gã ta quá lớn, vậy nên gã ta không chịu nữa rồi.
"Bách Hào, anh có biết giết người là tội lớn thế nào không?”, bà cụ nặng nề nói.
"Bà nội, cháu biết rõ, nhưng cháu không sợ!”
"Bà xem, thằng khốn Diệp Phàm đã phá hỏng bao nhiêu chuyện của ta.

Không có nó nhà họ Hàn mới hoàn chỉnh được, vậy nên nó nhất phải chết!”, Hàn Bách Hào gằn giọng nói.
Ai ngờ bà cụ bỗng thở dài một hơi.

Hàn Bách không hiểu cho lắm, nhưng nét trong mặt ta càng rõ rệt hơn.
Bà cụ nói "Bách Hào, sau này tập đoàn Thiên Bảo sẽ do cháu quản lý, tuyệt đối sẽ không chạy đi đâu được, bỏ qua cho đám Tiểu Tuyết đi”.
"Bà nội..”
Hàn Bách Hào thay đổi sắc mặt, gã ta lớn tiếng nói: “Cháu không hiểu ý bà, vì sao phải làm thế?”
“Giữ lại một đường lui!”, bà cụ trầm giọng nói.
“Bất kể thế nào thì Hàn Tuyết cũng là cháu gái ruột của bà, là con cháu chi chính của nhà họ Hàn.


Vụ hợp tác với tập đoàn Thiên Bảo và tập đoàn Phục Hổ trông thì có vẻ tốt đấy, nhưng cháu đừng quên tập đoàn Phục Hổ tới đây để làm gì! Là để tấn công tập đoàn Hoàng Minh đó!"
Tục ngữ nói "trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, chúng ta cũng giống như ruồi muỗi vậy, nếu nhảy lên tàu chiến của tập đoàn Phục Hổ thì sẽ không xuống được ngựa.

Nếu cháu không giữ lại một đường lui, sau này tập đoàn Thiên Bảo mà thành con tốt thí mạng thì cháu sẽ chẳng có nơi nào để tránh gió che mưa đâu".
"Vậy nên bà không cần biết cháu định quậy thế nào, tranh đoạt hay làm rối loạn công ty của Hàn Tuyết đều được, nhưng cháu không được phép giết người, đây là giới hạn cuối cùng!”
Bà cụ nói chắc nịch, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Trải qua mấy chục năm sóng gió bà cụ đã buớc một chân vào trong quan tài rồi, có một số chuyện không phải bà ta không biết, chỉ là không muốn nói, không muốn nhúng tay vào mà thôi.
Thậm chí cho đến bây giờ, bà ta vẫn cho rằng cái chết của Hàn Thiên Bảo là do Diệp Phàm tới ở rể mà khắc chết ông ấy.
Đó cũng là lý do bà ta chèn ép cả gia đình Hàn Tuyết, nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giết Diệp Phàm.
Chỉ có điều Hàn Bách không nghĩ như thế, gã ta vẫn muốn thuyết phục, hung hăng nói: "Bà nội, bà đừng mềm lòng, giết Diệp Phàm thì Hàn Tuyết không còn chỗ dựa nữa.

Đến lúc đó, cháu không tin là cô ta dám làm gì, cô ta chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của chúng ta mà thôi, xin bà hãy nghĩ lại!”
“Rầm..”
Bà cụ đập mạnh cây gậy lên mặt bàn, phẫn nộ quát: “Tôi thấy anh càn rỡ quá rồi đấy! Đừng có nhắc lại chuyện này nữa, anh mất lý trí rồi!”
“Nếu không nghe lời thì anh đừng mong được kế thừa chức chủ tịch tập đoàn Thiên Bảo!"
Sắc mặt của Hàn Bách Hào biến đổi liên tục.

Gã ta không thể ngờ được rằng bà cu lại lấy chức chủ tịch ra uy hiếp mình, mọi sự cố gắng của gã ta đều là vì vị trí ấy, vì muốn không chế cả nhà họ Hàn.
“Bách Hào biết rồi ạ, cháu xin nghe lời dạy bảo của bà", dứt lời, Hàn Bách Hào xoay người ra ngoài, nhưng nét oán hận trên mặt gã ta càng thêm rõ rệt.
“Mình đã sai rồi sao?”, nhìn theo bóng lưng của Hàn Bách Hào, bà cụ bỗng lẩm bẩm một mình.
Bởi vì tin chắc việc Diệp Phàm tới đã khắc chết Hàn Thiên Bảo nên bà ta ra sức chèn ép gia đình Hàn Tuyết, thậm chí không coi gia đình họ là người nhà.
Còn về Hàn Bách Hào, tuy rằng bà ta rât thương yêu đứa cháu này, nhưng đồng thời cũng biết rõ năng lực của gã ta, biết gã ta chẳng thể trở thành trụ cột gánh vác nhà họ Hàn được, chỉ bảo vệ nhà họ Hàn thôi cũng khó rồi ấy chứ.
Nhưng rồi sắc mặt của bà cụ lập tức trở nên lạnh lùng bởi vì Hàn Bách Hào mới ra ngoài chưa đầy năm phút đã quay trở lại.
“Hàn Bách Hào, anh vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Anh có tin là tôi sẽ bãi chức anh ngay lập tức không? Tôi tuyệt đối không cho phép các anh tàn sát lẫn nhau!", bà cụ gõ gậy rầm rầm, quát lớn tiếng với gã ta.
Trên mặt Hàn Bach Hào chỉ toàn nét đau khổ: "Bà nội, không giết Diệp Phàm thì cháu không thể yên lòng dược, bà có biết là thằng đó đã sỉ nhục cháu đến mức nào không?”
"Sao tôi nói anh cũng không nghe vậy hả? Nhục đến mấy cũng không thể giết cậu ta được", bà cụ không kìm được cơn thịnh nộ giơ gậy nên đánh vào người Hàn Bách Hào.
Nhưng Hàn Bách Hào đã băt lấy gậy, nói: “ Bà nội cháu nói cho bà một chuyện bí mật, xin bà hãy suy nghĩ lại”.
“Con dao Long Lân trong tay Diệp Phàm có giá trị một tỷ,hơn nữa còn là một tỷ đô, một tỷ đô đó…Bây giờ, hắn đã trở thành một miếng mồi ngon, cháu không giết hắn thì cũng sẽ có người giết hắn.


Đằng nào hắn cũng không trốn được, vì sao bà không để cháu làm?”
"Chúng ta lừa hắn tới nhà họ Hàn rồi hạ độc, hắn mọc cánh cũng khó mà thoát được.

Có một tỷ đô rồi thì tập đòan Phục Hổ là cái thá gì nữa? Nhà họ Hàn chúng ta sẽ lập tức trở thành gia tộc hàng đầu”.
“Bà hãy nghĩ lại đi chúng ta lừa hắn tới, dùng mạng hắn để đối lấy một tỷ đô, một tỷ đô đó...”, vẻ mặt của Hàn Bách Hào trở nên điên cuồng.

Gã ta tình cờ biết được chuyện ấy từ Hà Thế Nghiêu, chôn giấu trong lòng mãi nên sắp biến chứng thành bệnh luôn rồi, ngày nào cũng mất ăn mất ngủ, chỉ nghĩ xem phải giết Diệp Phàm thế nào.
Vẻ mặt của bà cụ thay đổi liên tục, có vẻ như bà ta đang đấu tranh tâm lý ghê gớm lắm.

Đối với nhà họ Hàn, một tỷ đô thực sự là một số tiền khổng lồ.
Nhưng lúc này bà ta không tin Hàn Bách Hào, cũng không tin một thứ đồ từ hai ngàn năm trước lại có giá trị đến thế.
“Không được, tôi không đồng ý, cho dù nó trị giá một tỷ thật thì anh cũng không giữ được, hãy quên chuyện đó đi”.
“Tôi đã đuổi Hàn Tuyết ra khỏi nhà họ Hàn rồi, tuyệt đối không thể gọi bọn họ về được!”, bà cụ phản đối, ngăn cản kế hoạch của gã ta.
Lúc này, bà cụ chưa nhìn thấy nét âm độc trong mắt Hàn Bách Hào, vẫn cứ quở trách gã ta.
“ Đủ rồi!”
Sau một hồi im lặng, Hàn Bách Hào bôzng quát ầm lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: "Bà nội, bà làm cháu thất vọng quá, bà không muốn có một tỷ đô thì để cháu!”
"Súc sinh…”
"Mày định làm gì..”, bà cụ thét lên, nhìn thấy Hàn Bách Hào lấy một con dao trong túi ngực ra, chậm rãi bước về phía bà ta.
"Bà nội, bà đừng trách cháu, cháu đã cho bà cơ hội rồi!”,vẻ mặt của Hàn Bách Hào hung tợn vô cùng, giọng nói cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Bà cụ hét lên thật to, muốn gọi người tôi cứu mình, nhưng trong biệt thự chỉ có giọng nói của bà ta vọng lại, không một ai trả lời bà ta.

“Ha ha, đừng gọi nữa, Hàn Tử Hiên đã dụ mọi người đi hết rồi..”.

Hàn Bách Hào cười âm hiểm.
“Chúng mày… Súc..

Súc… Súc sinh..”, nhìn con dao cắm trên ngực mình, bà cụ chết không nhắm mắt.
"Phù Phù…”
Hàn Bách Hào ngồi phịch xuống mặt đất, gã ta há mồm thở hổn hển.
Ngay sau đó, âm thanh chói tai vọng ra từ phòng khách, vừa giống tiếng khóc lại vừa giống tiếng cười.
Dù sao đay cũng là lần đầu tiên gã ta giết người, người gã ta run lên bần bật, nước mắt chảy giàn dụa.
Sau khi lau dấu vân tay trên dao, Hàn Bách Hào đóng của biệt thự lại rồi đạp chân ga rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn.
Tại ngân hàng phát triển thành phố Cảng, Hàn Tuyết và Diệp Phàm ngồi trong phòng VIP, quản lý Phương chín chắn tài giỏi đang nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Nhìn thấy Hàn Tuyết quản lý Phương mới biết vì sao lần trước Diệp Phàm lại dửng dưng với mình.
Thì ra vợ anh xinh đẹp như thế, ăn đứt cô ta rồi.
“Ring ring ring…”, nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hàn Tuyết vang lên dồn dập..