Phá Quân Mệnh

Chương 1244




Lương Hồng bốc hỏa, toàn thân cuồn cuộn cương khí, quay sang đấm Đỗ Trạch.  

Không ngoài dự đoán của Đỗ Trạch, Lâm Phàm thân là đệ tử võ đường sẽ không khoanh tay đứng nhìn.  

Dù sao võ đường và Lăng Tiêu Sơn là một nhà.  

Trong nháy mắt, hai bên còn hợp tác đã tự gây nội chiến đánh nhau.  

Diệp Phàm cười mỉa mai, nhưng không thừa thắng xông lên, nếu không bọn họ sẽ lại liên hợp với nhau.  

Mà bản thân anh cũng có thể tận dụng cơ hội hồi phục thể lực.  

“Chát!”  

Diệp Phàm tát cho Lâm Vân một cái trời giáng, sau đó bóp cằm ả ta: “Lâm Vân, cô hại chết Tiểu Điệp, cô phải chết, võ đường của cô, Lăng Tiêu Sơn của cô đều phải chết hết, cô biết chứ?”  

Giọng nói khát máu tàn bạo khiến Lâm Vân hoảng sợ tột độ, cô ta muốn mở miệng cầu xin nhưng cằm đã bị Diệp Phàm bóp chặt, muốn nói cũng không nói được.  

“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết dễ dàng thế đâu, không biết cô có nghe đến bồi táng không…”  

Diệp Phàm cười gằn, tràn ngập sát khí lạnh lẽo, dọa cho Lâm Vân run lên bần bật.  

“Bồi táng chính là để một thứ gì đó vào mộ của người chết, tốt nhất là người sống, nghe nói người chết rồi xuống âm giới cũng sẽ sống tiếp”.  

“Tôi nghĩ Tiểu Điệp xuống hoàng tuyền sẽ cô đơn lắm, chi bằng tìm cho cô ấy một kẻ hầu, không có chuyện gì thì đánh vài cái, hoặc cắt vài dao, cô nói xem có phải rất tuyệt vời không?”  

Bồi táng người chết, hay bồi táng chính mình, Lâm Vân sợ chết khiếp.  

Ả ta lắc đầu nguầy nguậy, bật khóc, ả ta bị dọa cho bật khóc, nước mắt lăn dài trên tay Diệp Phàm.  

“Thì ra cô còn biết khóc à, ha ha ha…”, Diệp Phàm lộ ra nụ cười châm chọc lạnh đến cực điểm.  

“Dừng tay, dừng tay hết lại!”  

Đúng lúc này, có tiếng hét vang như sấm truyền tới.  

“Hu hu hu hu hu…”  

Lâm Vân giãy giụa muốn nói, nhưng lại bị Diệp Phàm bóp mạnh cằm không cho lên tiếng.  

“Trưởng lão Từ…”  

Vừa đưa mắt nhìn, Lâm Phàm liền vội gọi, đây là trưởng lão Từ của võ đường.  

Nhưng sau đó hắn lại quay sang tấn công Lương Hồng, không tấn công thì người bị giết chính là hắn.  

“Hỗn xược, tôi bảo các cậu dừng tay”.  

Ông già đang hét kia khoảng chừng sáu mươi, vừa hét ông ta vừa xông về phía mấy người Lương Hồng đang đánh đấm.  

Năm ngón tay tựa móng vuốt sắc bén, cương khí bao phủ trên tay, không có gì để nghi ngờ về sự lợi hại của móng vuốt này, cho dù là cây cổ thụ cứng rắn cũng có thể bị một quyền của ông ta đánh thủng.  

Lương Hồng đang chiến đấu liền tái nhợt sắc mặt, ông già này rất mạnh, chắc chắn gã không phải là đối thủ của ông ta.