*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Phàm không dừng ở đó, phi Long Lân trong tay vào đùi Lâm Vân!
Phập!
Long Lân bắn trúng đùi ả ta, Diệp Phàm đổ đầy mồ hôi, đầu cũng không quay lại mà giơ đao chém ra sau.
Keng!
Thanh kiếm trong tay Lương Hồng bị đao Hoàng Tuyền của Diệp Phàm chặn đứng, bắn ra tia lửa, Diệp Phàm bị kiếm chém lực mạnh đến mức phải lùi lại sau.
Anh không chống cự, mà thuận thế mượn lực lùi nhanh về sau, gần như chỉ trong tích tắc đã đến bên cạnh Lâm Vân.
Mà Lâm Vân bị Long Lân bắn trúng kêu lên đau đớn, quay đầu lại thấy Diệp Phàm đã đuổi tới nơi, liền giơ dao trong tay muốn đâm Diệp Phàm.
Nhưng ả không thấy có một chậu hoa đang bay nhanh vào người ả.
Chậu hoa đó là do Hàn Tuyết ném, cô không thể lên đánh nhau, nhưng ném một chậu hoa thì không vấn đề gì.
Bịch!
Chậu hoa đập vào chân Lâm Vân, khiến ả lảo đảo suýt ngã, con dao đang đâm lên cũng bị chệch hướng.
Mà Diệp Phàm đã quay người lại, đứng đối mặt với Lâm Vân, điều này có nghĩa là ả ta đã không còn cơ hội đánh trả nữa.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, ngay sau đó là tiếng thét thê thảm của Lâm Vân.
Diệp Phàm nắm lấy cổ tay đang cầm dao của ả bẻ quặt ra sau, con dao trong tay ả rơi xuống đất.
Sau đó Diệp Phàm xoay đao Hoàng Tuyền, đâm mạnh vào ngực Lâm Vân.
Phập!
Lâm Vân há miệng hộc ra ngụm máu, ả ta nhếch nhác trông đến là thảm.
“Quỳ xuống cho tôi!”
Diệp Phàm túm Lâm Vân lôi lên trước, đập mạnh xuống vai ả.
Một chân của Lâm Vân bị Long Lân găm trúng, ả ta hoàn toàn không thể kháng cự lại cái đập ấy, quỳ hai gối xuống trước nơi Tần Tiểu Điệp đang nằm!
Diệp Phàm áp chế được Lâm Vân, nhưng Lương Hồng lại bất chấp lao đến, cho dù lấy mạng Lâm Vân thì cũng phải giết Diệp Phàm.
Về phần người đàn ông mặc đồ đen, hắn ta đang đánh nhau với Linh Hồ Uyển Nhi thì nhìn vào trong phòng bệnh, muốn qua giúp đỡ cũng không xong vì đã bị Linh Hồ Uyển Nhi chặn lại.
“Lương Hồng, anh dám?”
Đỗ Trạch la lớn, Uông Côn chết rồi, cho dù ra sao thì Lâm Vân cũng là sư muội của hắn, hắn không thể trơ mắt đứng nhìn Lương Hồng giết chết Lâm Vân được.