Nhóm người này đi về phía toà nội trú, đi qua chỗ nào, ai nấy cũng đều lần lượt trốn tránh, hiếu kỳ nhìn những người mặc trang phục kỳ quái.
“Ê, nhóm người này tại sao lại mặc thành ra bộ dạng như vậy?”, trong phòng CCTV, một người đàn ông đang nhìn màn hình, kinh ngạc nói.
“Mấy người quay phim cổ trang bị ốm hay thế nào ấy nên tới khám hả?”
“Vậy thì tới phòng cấp cứu, tới phòng nội trú làm gì?”, một người đàn ông trả lời.
“Hay là báo với đội trưởng một tiếng, vì vừa cấm kiếm vừa cầm đao thế này, bây giờ quan hệ giữa bệnh viện và bệnh nhân lúc nào cũng căng như dây đàn, ngộ nhỡ xảy ra việc gì, không ai gánh nổi trách nhiện đâu”, một nhân viên bảo vệ nói.
“Được, để tôi bảo”, một người đàn ông lập tức cầm bộ đàm, gọi báo cho đội trưởng của bọn họ.
Một bên khác, trong phòng làm việc của Đường Thánh Thủ, một người đàn ông trung niên từ trong đó bước ra, sau khi nghe xong thông báo liền quay trở vào bên trong.
“Giáo sư, vừa rồi nhân viên bảo vệ trong phòng CCTV nói, có mấy người mặc trường bào, cầm kiếm đi vào trong phòng nội trú của bệnh viện”.
“Mang theo đao kiếm?”
Đường Thánh Thủ vô cùng kinh ngạc, vội đứng dậy: “Mau, báo cảnh sát trước đã, sau đó sơ tán hết y tá ở khu phòng bệnh vip...”
Đường Thánh Thủ vừa dặn vừa muốn chạy tới khu bệnh của Diệp Phàm, nếu ông ta đoán không sai, những người này tới gây chuyện với Diệp Phàm.
Trong phòng bệnh của Diệp Phàm, bọn họ vẫn đang mải nói chuyện, đúng lúc này Đường Thánh Thủ vội vàng chạy tới.
“Tiểu Diệp, các cậu mau đi đi, có người tới gây chuyện với các cậu đấy, bọn họ mặc trường bào và mang theo đao kiếm...”
Mặc trường bào, cầm đao kiếm?
Đường Thánh Thủ nói xong, nhóm Diệp Phàm ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, lẽ nào bọn chúng định ra tay ngay giữa ban ngày ban mặt hay sao?
Nơi này người đông, nếu như xảy ra thương vong trên quy mô lớn, phía trên chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nhất định sẽ tìm tới tận cửa giới võ lâm hoặc là mấy môn phái này.
Anh vẫn có thể đối phó lại được với đám người ngông cuồng này, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.
Diệp Phàm tung chăn vùng dậy, vác cây đao Hoàng Tuyền trên lưng, ngồi lên xe lăn, mau chóng di chuyển.
“Ha ha, chuẩn bị chạy đi đâu hả?”
Một tốp người vừa xuất hiện ở hành lang, còn có vài người đứng ở góc cầu thang đang đi về phía bọn họ.
Nhóm người của Lương Hồng sau khi nhìn thấy nhóm của Diệp Phàm chạy ra lập tức lạnh lùng cười nói.
“Lương Hồng của Thất Tinh Tông?”, nét mặt Diệp Phàm chùng xuống.
“Long Linh, Tiểu Tuyết, đợi lát các cô đưa Diệp Phàm đi, tôi ở lại chặn bọn chúng”, Linh Hồ Uyển Nhi giọng sắc lạnh, bình tĩnh nói.
“Ha ha, không cần phải bàn bạc làm gì, đừng hòng một ai chạy thoát được”, Lương Hồng cười một cách đắc ý, nếu như chậm một chút thôi, e là nhóm Diệp Phàm đã đi mất rồi.
“Lương Hồng, oan có đầu nợ có chủ, để vị giáo sư này và cô ấy ra ngoài”, Diệp Phàm chỉ về phía Đường Thánh Thủ và Hàn Tuyết.
Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới Đường Thánh Thủ, còn Hàn Tuyết cũng chỉ là một người bình thường, tuy có biết chút võ, nhưng với mức độ trận đấu như này, cô có xông vào cũng không giúp được gì.
Còn Long Linh và Linh Hồ Uyển Nhi thì khác, Linh Hồ Uyển Nhi khá mạnh, còn Long Linh có thân phận đặc biệt, trong thời khắc quan trọng, chỉ cần tiết lộ thân phận của cô ta ra, những người này cũng không dám giết cô ta.