Phá Quân Mệnh

Chương 122: Gây Họa






"Nhà họ Thượng Quan phát triển lớn mạnh được ở thành phố Cảng là nhờ vào sự cẩn thận, huống chi chúng ta còn hợp tác với gia tộc Kato chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra dù chỉ một chút nếu không thì sẽ gặp tại ương ngập đầu!”, Thượng Quan Kiến Thanh giận dữ mắng mỏ, bực mình vì đứa cháu không nên thân.
Thượng Quan Diên Vũ ôm lấy má phải đau nhức, hắn ta vẫn cảm thấy ấm ức, bèn phản bác nói:
“Chú hai, theo sự điều tra của bọn cháu thì hắn chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Hàn - một gia tộc hạng hai ở thành phố Cảng, nghe nói là lớn lên trong núi.

Có thể thằng đó có một số thủ đoạn kỳ lạ, nhưng muốn làm nhà họ Thượng Quan điêu đứng thì làm gì đủ tuổi!”
"Mày...!Cái thằng khốn kiếp!" Thượng Quan Kiến Thành sắp tức chết luôn rồi.
Theo những thông tin mà ông ta nhận được vào thời điểm hiện tại, Diệp Phàm đã một mình tiêu diệt cả nhóm Ichiro Kato, những người đó toàn là võ sĩ tầm trung của Tịch Quốc đấy!
Bình thường, ngay cả tám, chín người đàn ông đô con cũng khó mà làm gì được, ấy vậy mà tất cả đều bị một mình Diệp Phàm giết chết.
Điều quan trọng hơn nữa là Ichiro Kato bị treo trên cây tùng xẻo, hành dộng đó là để cảnh cáo nhà họ Thượng Quan, cảnh cáo gia tộc Kato và thậm chí là cảnh cáo cả những kẻ dám tăm tia con dao Long Lân.
Đương nhiên là ông ta không biết Diệp Phàm đã nhờ Hoắc Thanh Thanh giúp đỡ, nếu không thì anh cũng không dám chắc một trăm phần trăm là có thể cứu được Hàn Tử Di ra là mà không bị thương chút nào.
Tin tức không được đầy đủ, vậy nên Thượng Quan Kiến Thành càng kiêng dè Diệp Phàm hơn.
"Từ giờ chở đi, mày không được phụ trách bất cứ chuyện gì liên quan đến Diệp Phàm nữa, tao sẽ lo liệu tất, nếu không một ngày nào đó nhà họ Thượng Quan sẽ sụp đổ vì mày mất", Thượng Quan Kiến Thành nổi giận nói.
Sắc mặt của Thượng Quan Diên Vũ thay đổi liên tục.

Hận thù giữa Diệp Phàm và gia tộc Kato sâu đậm đến thế, giờ không cho hắn ta phụ trách việc điều tra về Diệp Phàm thì cũng đồng nghĩa với việc đá hắn ta ra khỏi vụ hợp tác giữa nhà họ Thượng Quan và gia tộc Kato, hắn ta không cam lòng.

Vì thế, Thượng Quan Diên Vũ trầm giọng nói "Chú hai, chú cho cháu một cơ hội nữa đi, gia tộc Kato sẽ cử người tới bảo thù tiếp, chắc chắn lần này sẽ là những võ sĩ mạnh nhất, kết hợp với người của chúng ta do chính cháu dẫn đầu, kiểu gì cũng xử lý được thằng ranh ý"
"Vớ vẩn, ngộ nhữo không giết được thì mày cũng tiêu đời luôn đấy! Cứ quyết định thế đi, không được phản bác, Thượng Quan Kiến Thành lườm hắn ta rồi xoay người ra ngoài.
"Rầm..”
Sau khi Thượng Quan Kiến Thành đi ra ngoài, Thượng Quan Diên Vũ cầm một chiếc ghế đập mạnh vào bàn thủy tinh, làm nó vỡ tan ra.
“Chỉ là một thằng ở rể mà ông đã sợ đến mức đó rồi.

Nhà họ Thượng Quan mạnh như vậy, dựa vào đâu mà phải nhún nhường như một con chó thế hả.

Chú hai, ông tước quyền hành của tôi thì đừng trách tôi không nể tình...".

giọng nói lạnh lẽo của Thượng Quan Diên Vũ vang lên.
Trong một rừng cây vắng vẻ cách trường đại học thành phố Cảng không xa, một người quỳ một chân trước mặt Diệp Phàm, trên mặt chỉ toàn nét căm hận.
"Tao nói cho mày biết, tao là người nhà họ Thượng Quan, mày dám bắt cóc tạo thì chỉ còn đường chết thôi!", Thượng Quan Minh Vũ hung hăng nói.
Trong lòng hắn ta đang hận chết La Anh Na.


Vốn tưởng rằng con điếm La Anh, Na gọi hắn ta tới là để vào khách sạn, không ngờ vừa tới là hắn ta đã bị Diệp Phàm đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đã ở trong rừng rồi.
Hai tay và một chân hắn ta bị trói ra đằng sau, muốn chạy cũng không chạy được.
Diệp Phàm bảo Hàn Tử Di và La Anh Na trở về.

Anh đã cảnh cáo La Anh Na, nếu cô ta dám làm như thế nữa thì anh sẽ báo cảnh sát, cả đời này cô ta sẽ phải ăn cơm tù.
"Ha ha, bắt người của nhà họ Thượng Quan là đúng rồi đó”, Diệp Phàm cười lạnh.
“Nói đi, nhà họ Hàn không thể nợ tiền nhà họ Thượng Quan được, bởi vì nhà họ Hàn không có tư cách nợ.

Chuyện mày bảo La Anh Na tìm Hàn Tử Di ra ngoài la âm mưu của kẻ nào? Nhà họ Thương Quan chúng mày có dính dáng gì đến chuyện này”, Diệp Phàm nói.
Đôi mắt của Thượng Quan Minh Vũ lóe lên: "Tao không hiểu mày đang nói gì hết, tao khuyên mày nên mau chóng thả tao ra, nhà họ Thượng Quan..."
“Bốp.."
Giọng nói của Thượng Quan Minh Vũ ngưng bặt lại, một cái tát giáng mạnh vào mặt hắn ta.
Trên gò má trắng nõn bên phải hiện nên năm vết ngón tay, khóe miệng rịn ra tơ máu.
"Me kiếp, dám đánh tao! Mày gây họa lớn rồi đấy..”, cảm giác đau rất trên mặt khiến Thượng Quan Minh Vũ phát điên lên, nhưng hai tay của hắn ta đang bị trói chặt, nếu không hắn ta nhất định sẽ đứng lên liều mạng với Diệp Phàm.
"Bốp..”

Diệp Phàm lại tát một cái nữa "Nói tao nghe xem, tao đã gây họa gì?
“Mày..”
Thượng Quan Minh Vũ tức đến múc phát run, hắn ta gào lên: Tao là con cháu chi chính của nhà họ Thượng Quan, mày đang gây họa cho nhà họ Hàn đấy! Chỉ là một nhà họ Hàn nhãi nhép, nhà họ Thượng Quan giơ chân lên là có thể giẫm chết chúng mày!”
Ha ha, có giỏi thì mày giẫm đi, tao không tin là nhà họ Hàn không đọ được, tập đoàn Thiên Bảo không phải dạng vừa đâu", Diệp Phàm cười lạnh nói.
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Vũ cười trào phúng, hắn ta gằn giọng nói: "Thằng ranh, tao không biết mày lấy cái sự tự tin ấy ở đâu ra nữa, một cái gia tộc hạng hai rác rưởi mà mày còn lấy làm tự hào.

Mày không thể tưởng tượng ra được thế lực của nhà họ Thượng Quan bọn tao đâu, tin tao đi.

Bây giờ, mày thả tao ra rồi quỳ xuống xin tha thì tao sẽ cân nhắc đến chuyện bỏ qua cho nhà họ Hàn, nếu không thì mày cứ chờ tin tập đoàn Thiên Bảo phá sản đi.”
Thượng Quan Minh Vũ cáu quá hóa cười, chỉ là một gia tộc hang hai mà cũng dám chọc tới nhà họ Thượng Quan, có khác nào châu chấu đá xe không? Rảnh quá nên tìm kiếm sự kích thích đây mà.
Thế nhưng Diệp Phàm lại nhếch miệng lên, quăng cho hắn ta một cái tát.
"Đồ ngu, tập đoàn Thiên Bảo đã thành lập bao năm rồi, nhà họ Thượng Quan chúng mày lấy đâu ra cái năng lực phá hủy nó.

Nói phét ít thôi Diệp Phàm quát lớn.
Thượng Quan Minh Vũ tức nổ phổi, trong mắt hắn ta, nhà họ Hàn và tập đoàn Thiên Bảo chỉ là rác rưởi, chẳng đáng để nhắc tới.
Nhưng Diệp Phàm lại nhất quyết không tin, cứ tát hắn ta lia lịa.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn ta sắp sưng vù lên rồi, khóe miệng cũng rách toang, máu tươi chảy ròng ròng.
“Thằng khốn, mày dừng tay lại cho tao, tao nói, tao nói hết..”, Thượng Quan Minh Vũ gào lên, hắn ta ức chế tột độ.

"Nói!” Diệp Phàm lạnh lùng nói, tát nhiều quá nên anh cũng thấy đau tay.
"Là Thượng Quan Diễn Vũ đã bảo tao nghĩ cách làm chuyện này, còn có phải nợ tiền không thì tao không rõ lắm, Thương Quan Diễn Vũ đã nói với tao như thế”, Thượng Quan Minh Vũ khai ra hết.
Hiện giờ, hắn ta vẫn là sinh viên đang học ở đại học thành phố Cảng, tuy là một thằng đểu giả, nhưng hắn ta không hiểu biết nhiều về những chuyện bí mật của nhà họ Thượng Quan.
"Phải làm thế nào mới tìm được Thượng Quan Diên Vũ? Khai báo hành tung của thằng đó ra cho tao", Diệp Phàm nói.
Anh không tự cao tự đại đến mức một mình xông tới nhà họ Thượng Quan, mặc dù anh khá giỏi võ, nhưng nhà họ Thượng Quan có nền tảng vững vàng ở thành phố Cảng bao năm nay, chắc chắn sẽ cả những thủ đoạn khó lường.
Sai một li, đi một dặm!
“Mày muốn làm gì? Thượng Quan Diên Vũ là thành ern gia tộc chủ chốt của nhà họ Thượng Quan, mày dám động đến anh ấy thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn việc mày động đến tao, tiêu diệt nhà họ Hàn cũng không đủ để xoa dịu cơn thịnh nộ của nhà họ Thượng Quan", Thượng Quan Minh Vũ quát tháo.
Những gì hắn ta nói là sự thật.

Thượng Quan Diên Vũ lớn hơn hắn ta khoảng năm, sáu tuổi, là anh họ của hắn, ta, đã tiếp xúc với những chuyện quan trọng trong gia tộc từ lâu, ví dụ như vụ hợp tác với người Tịch lần này.
Còn hắn ta thì vẫn chưa tiếp xúc với những công việc cốt lõi của nhà họ Thượng Quan, so ra thì Thượng Quan Diễn Vũ quan trọng hơn nhiều.
“Bốp.."
Cách đáp trả của Diệp Phàm rất đơn giản đó là một cái bạt tai đau điếng.
"Nếu không nói thì tao sẽ chặt đứt ngón tay của mày!”, Diệp Phàm lấy con dao Long Lân ra rồi tiện tay phẩy môt cái.

Cành cây to bằng cánh tay trẻ con lập tức gãy đôi, khiến Thượng Quan Minh Vũ sợ thót tim..