Nhìn thấy những tòa tháp bằng gỗ tinh xảo trước mắt, Lâm Thanh Đế nghi ngờ có phải mình xuyên không rồi không?
Ai mà ngờ được sau khi vượt qua rặng núi trùng điệp sẽ gặp cảnh tượng này!
“Người nào, lập tức đứng lại cho tôi!”. Vừa xuất hiện ở trước cổng thì đã có hai người đàn ông mặc trang phục đặc thù người Miêu quát nạt.
Lâm Thanh Đế liền chắp tay ôm quyền: “Người anh em, tôi là Lâm Thanh Đế có việc muốn gặp trưởng lão Mạnh Thu Thuỷ!”
Vẻ mặt hai người đồng thời thay đổi, người này lại muốn gặp Mạnh Thu Thuỷ nhưng Mạnh Thu Thuỷ là đại trưởng lão của bọn họ, đã nhiều năm rồi, đại trưởng lão chưa từng ra khỏi Vạn Chung Môn.
Một người trẻ tuổi như vậy lại muốn gặp Mạnh Thu Thuỷ, hơn nữa nghe giọng còn cũng không phải là người Miêu Cương, bọn họ lập tức cảnh giác.
“Nói rõ mục đích của anh, đại trưởng lão của chúng tôi không phải là người mà ai cũng có thể gặp được!”, một người đàn ông quát lớn.
“Ha ha, tôi đến để làm Thánh Tử của Vạn Chung Môn mấy người!”, Lâm Thanh Đế nheo mắt cười.
Làm Thánh Tử?
Hai người nhất thời cũng sững sờ.
Tông môn luyện chung không có đại sư huynh gì đó, chỉ có Thánh Tử và Thánh Nữ, địa vị rất được tôn kính.
Hai người ngây ra đến năm giây sau đột nhiên phá lên cười.
Một người cười khinh: “Tên nhóc, niệm tình chú em không biết nên bây giờ quay người đi đi, chúng ta không nhắc lại chuyện cũ, Vạn Chung Môn thu nhận đệ tử vào tháng ba hằng năm, đợi năm sau lại đến đi!”
“Thế nào, hai người không tin tôi?”
Lâm Thanh Đế cười một cách vô hại nhưng vết sẹo trên mặt lại khiến trông nó có chút dữ tợn: “Không sợ tôi trở thành Thánh Tử của các người thì sẽ đến gây khó dễ à?”
Làm khó dễ?
Hai người lập tức nhìn nhau, trong lòng nổi giận.
Vạn Chung Môn là gì chứ?
Là tông môn luyện chung mạnh nhất Miêu Cương, thực lực vô cùng mạnh, tuy không thuộc chín môn tám tông nhưng uy danh bọn họ không hề thua kém.
“Tên nhóc, rượu mời không uống mà lại thích rượu phạt sao!”, một người đàn ông lạnh lùng nói.
Người này lập tức vung cánh tay, một tia sáng xanh phóng về phía Lâm Thanh Đế.
Tia sáng phóng đến rất nhanh, gần như chỉ trong phút chốc đến đến trước mặt Lâm Thanh Đế, hai người cười đắc ý như thể đã thấy được cảnh Lâm Thanh Đế quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Thế nhưng Lâm Thanh Đế không hề động đậy gì, mặc cho tia sáng xanh bắn vào người.
Hóa ra tia sáng xanh vừa phóng đến trên cánh tay hắn ta là một con sâu nhỏ, toàn thân xanh lá, đang nhe cái răng đỏ cắn vào da thịt Lâm Thanh Đế.
Lâm Thanh Đế cũng chẳng ngăn cản, để mặc cho con sâu cắn xuống.
Thế nhưng bộ dạng hắn ta cũng chẳng có đau đớn gì mà ngược lại vẫn cười ung dung.
Sắc mặt hai người hơi thay đổi, thế mà Lâm Thanh Đế không hề kêu la đau đớn gì, như vậy không đúng.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn khiến hai người hoảng sợ, Lâm Thanh Đế cầm lấy con sâu xanh lên, bỏ thẳng vào trong miệng mình, nhai hai lần đã nuốt xuống.
“Chết tiệt…”